Chương 3

Lão Chu tên đầy đủ là Chu Khải, bốn mươi tuổi vào nghề, là giáo viên dạy ngữ văn. Nghe nói trước đây ông từng làm lính suốt mười mấy năm, chức vị cũng không thấp đâu. Sau này bị thương thì giải ngũ rồi mới quay lại làm giáo viên.

Bên dưới khóe mắt của vị đại ca này có một vết sẹo khá mờ, lúc trở nên hung hăng càng tăng thêm vài phần hung ác.

Cả phòng học rộng lớn chỉ có một người vẫn hoạt động.

Chu Khải chân dài vai rộng, có lẽ là do xuất thân từ quân nhân nên tính tình cũng có tiếng là nóng nảy.

Học sinh lớp bảy vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy hai người này nổi lên tranh chấp, bắt đầu thì thầm to nhỏ.

Nếu không phải là Liêu Tinh Thần và Triều Dương không cùng xuất hiện với nhau, bằng không Tô Tần sẽ nghĩ hai tên này cố ý cùng đến tìm ngược.

Giáo viên khác ở trong khối đối xử với những học sinh hư hỏng thì thường hoặc là dẫn dắt từng bước hoặc là buông tay mặc kệ, chỉ có mỗi ông, nếu có thể dùng đến nắm đấm để giải quyết thì tuyệt đối không muốn phí nước bọt làm gì, coi trọng kế sách [Dùng võ phục nhân].

Giáo viên khác ở trong khối đối xử với những học sinh hư hỏng thì thường hoặc là dẫn dắt từng bước hoặc là buông tay mặc kệ, chỉ có mỗi ông, nếu có thể dùng đến nắm đấm để giải quyết thì tuyệt đối không muốn phí nước bọt làm gì, coi trọng kế sách [Dùng võ phục nhân].

“Lâm Tử, lão Cao, sau khi tan học cùng tao đi chặn người.”

Đám nhóc cứng đầu của lớp bảy dưới sự quản lý theo kiểu quân (nắm) sự (đấm) của lão Chu đã trở nên vừa ngoan vừa sợ, mà ngay cả tên nhóc đại ca khó chơi nhất như Tô Tần cũng đều phải chừa cho ông mấy phần mặt mũi.

Trong lòng lão Cao bỗng dâng lên một cơn ớn lạnh.

Anh cứ tùy ý để đối phương túm áo như thế, ngay cả một chút lảo đảo cũng chả có, vẻ mặt từ đầu đến cuối vẫn bình tĩnh y như cũ: “Không làm? Vậy tan học ở lại làm.”

Tất nhiên điều quan trọng nhất vẫn là do đánh không lại.

Hơn một nửa lớp bảy lập tức im bặt, số còn lại cũng bị dọa sợ tới mức tự động lùi xa khỏi hắn, bốn phía xung quanh chỗ ngồi của Tô Tần lập tức trống ra cả một khoảng lớn.

Chu Khải chân dài vai rộng, có lẽ là do xuất thân từ quân nhân nên tính tình cũng có tiếng là nóng nảy.

Nói đùa, quân nhân xuất ngũ thì ai đánh lại cho nổi?

Còn thích cười, rất được người khác yêu thích.

Ánh mắt hung ác của Tô Tần bắn thẳng về hướng phòng học lớp một, hận không thể lập tức lôi Triều Dương ra ngoài đánh một trận tơi bời, sau đó hỏi cho ra nhẽ đàng hoàng.

Toàn bộ trường học cũng biết rất rõ lão Chu coi trọng Liêu Tinh Thần thế nào.

Học kỳ trước có một nam sinh học ở trường khác đến chặn trước cổng Thế Ninh thổ lộ với Liêu Tinh Thần, vận may quá kém nên bị lão Chu bắt ngay tại trận, ông dứt khoát tìm đến trường học của nam sinh nọ, ồn ào làm lớn mọi chuyện đến khi đòi được một bản kiểm điểm dài ba ngàn chữ mới thôi.

Chưa từng có người nào đối xử với hắn như vậy.

Toàn bộ trường học cũng biết rất rõ lão Chu coi trọng Liêu Tinh Thần thế nào.

Thế nhưng hắn ta không ngờ rằng một cây cỏ dại vốn chẳng biết tức giận vậy mà vào hôm nay lại đột nhiên nổi điên, không hiểu vì sao lại cắt đứt quan hệ với hắn.

Bởi vì một chuyện như vậy mà Chu Khải nổi tiếng luôn.

Trong lòng Tô Tần toàn là lửa giận, hắn vơ lấy sách giáo khoa đặt trên bàn, xào soạt ném mạnh về phía tường đằng sau phòng học, nghiến răng nghiến lợi quát: “Đ* m*, họ Triều kia, ông đây đây nhớ kĩ rồi!”

Ban đầu hiệu trưởng còn lo lắng xếp học sinh đứng đầu toàn trường vào lớp bảy cùng một đám học sinh du thủ du thực thế này có thích hợp hay không, nhưng khi nhìn thấy sự che chở của chủ nhiệm lớp với Liêu Tinh Thần thì lập tức yên tâm đến một trăm hai mươi phần trăm luôn.

Vi Quốc Học vốn dĩ chẳng quan tâm Liêu Tinh Thần là hotboy gì đó, nói một câu không khoa trương đó là, cho đến bây giờ ông còn chưa từng nhìn rõ mặt chính diện của tên nhóc họ Liêu này tròn méo thế nào đâu.

Đây là lần đầu tiên có người dám chủ động tìm đường chết vào lúc hắn đang tức giận như vậy.

Chu Khải cũng từng nói qua, chỉ cần có ông ở đây, Liêu Tinh Thần mãi mãi là ngôi sao sáng nhất trong những ánh sao chớp tắt của dải ngân hà Thế Ninh này, những kẻ khác chỉ có thể đứng từ xa mà nhìn chứ không được khinh nhờn, cái gì mà thổ lộ tỏ tình hay vân vân, có nghĩ cũng đừng có nghĩ tới.

Tính cách thì rất yên tĩnh, thường xuyên ở trong phòng học ngồi nguyên một ngày, bộ đồng phục ngập tràn sức sống thanh xuân của Thế Ninh mặc trên người anh thậm chí còn lộ ra mấy phần khí chất của lão cán bộ đứng đắn.

Thứ nhất gần đây ông không dạy ở lớp bảy, thứ hai là lớp một và lớp bảy vừa vặn nằm trên vị trí đường chéo của tòa nhà, mặc kệ là đi từ hướng nào đến cũng là khoảng cách xa nhất.

Vì thế lần đầu tiên trong lịch sử xuất hiện hai hotboy cùng tại vị.

“Còn nữa, cái gì gọi là bộ dạng không kém hả, Liêu Tinh Thần rõ ràng cũng là một trong các hotboy đấy.”

Chủ nhiệm lớp hai thay Vi Quốc Học chỉnh lại câu từ cho đúng, cô nhớ lại cuộc thi tranh dành vị trí hotboy năm ngoái có bao nhiêu rầm rộ ồn ào, trong lòng không khỏi cảm thán một câu: Tuổi trẻ thật sự là có thể làm được mọi thứ.

Tô Tần vẫn còn đang bận mắng ở bên kia, hắn nghiêng người ngồi trên bàn, chân phải giẫm lên ghế, trong mắt toàn là tàn bạo. Mắt thấy đã sắp tới thời gian vào học nhưng các bạn học trong lớp đều cách hắn thật xa chẳng dám lại gần, cũng không dám tùy tiện tạo ra bất cứ âm thanh nào để tránh cho việc không may bị đạn lạc bắn trúng.

Mỗi trường học luôn có truyền thống bầu chọn hotboy của trường, những lần bình chọn hotboy từ trước tới nay của Thế Ninh luôn là lấy số phiếu áp đảo để giành thắng lợi. Cố tình bởi vì nhóm Triều Dương mà xuất hiện hiện tượng tranh đua, có hai người được đề cử cho danh hiệu hotboy lần này là ——

Lâm Tử và lão Cao là bạn học cũng là đàn em dưới trướng Tô Tần từ cấp hai, trải qua một năm sớm chiều chơi chung với nhau, bọn họ thật sự yêu mến tên người hầu nhỏ mới đến đó.

Vì để tranh hạng nhất mà người ủng hộ của hai bên còn dùng đến cả biểu ngữ, lôi kéo rủ rê một lượt tất cả học sinh các khối đến bỏ phiếu, sự chú ý trên diễn đàn trường cùng với poster thậm chí còn cao hơn cuộc bình chọn của hội học sinh.

Tô Tần và Liêu Tinh Thần.

Còn là kiểu đối lập nhau nữa.

Đó cũng là chỗ đặc biệt của Triều Dương.

Vị đại ca này thật sự quá mức hung hăng.

Bề ngoài của Tô Tần giống hệt với tính cách của hắn vậy, kiêu ngạo ngang ngược, gương mặt góc cạnh sắc bén, lúc cười lên cũng mang dáng vẻ kẻ lưu manh, quả đầu nhím nửa đen nửa xám cực kì chói mắt, vừa nhìn thấy đã biết là người không dễ chọc.

Mà Liêu Tinh Thần thì suốt ngày ru rú trong lớp, đại loại là ỷ vào việc bản thân có thành tích quá tốt, còn có Chu Khải dung túng cho phép nên cực ít tham gia các hoạt động thể dục, so với động vật quý hiếm còn khó nhìn thấy hơn kìa.

“Cậu hỏi câu này không phải là quá dư thừa rồi đấy à, lớp trưởng của chúng ta yếu đuối thế kia, một quyền của Tô Tần cũng có thể làm cho cậu ấy ngất xỉu ấy chứ…”

Mà Liêu Tinh Thần lại hoàn toàn ngược lại, nuôi ra một đầu tóc dài, tóc mọc ra hơi xoăn có màu nâu nhạt, các đường nét trên khuôn mặt cũng là kiểu trong sạch và có phần nữ tính.

“Nghe thấy không? Lớp trưởng yếu đuối.”

Tính cách thì rất yên tĩnh, thường xuyên ở trong phòng học ngồi nguyên một ngày, bộ đồng phục ngập tràn sức sống thanh xuân của Thế Ninh mặc trên người anh thậm chí còn lộ ra mấy phần khí chất của lão cán bộ đứng đắn.

Chu Khải cũng từng nói qua, chỉ cần có ông ở đây, Liêu Tinh Thần mãi mãi là ngôi sao sáng nhất trong những ánh sao chớp tắt của dải ngân hà Thế Ninh này, những kẻ khác chỉ có thể đứng từ xa mà nhìn chứ không được khinh nhờn, cái gì mà thổ lộ tỏ tình hay vân vân, có nghĩ cũng đừng có nghĩ tới.

Hai người này một cái hư hỏng một cái nội liễm, hấp dẫn không ít fan bỏ phiếu.

Tô Tần và Liêu Tinh Thần.

Vì để tranh hạng nhất mà người ủng hộ của hai bên còn dùng đến cả biểu ngữ, lôi kéo rủ rê một lượt tất cả học sinh các khối đến bỏ phiếu, sự chú ý trên diễn đàn trường cùng với poster thậm chí còn cao hơn cuộc bình chọn của hội học sinh.

Mọi người xung quanh khe khẽ kinh hô một tiếng.

Lúc đó Triều Dương chính là người ủng hộ trung thành nhất của Tô Tần, làm băng rôn hay kéo phiếu điểm cho hắn cũng hăng hái nhiệt tình nhất, thổi phồng nhan sắc của badboy thành vẻ đẹp chỉ trên trời mới có còn dưới đất thì không, bài văn tám trăm chữ cũng không đủ chỗ cho cậu phát huy trí tưởng tượng.

Tô Tần tức thì tức, trong lòng vẫn là sợ lão Chu, một đạp vung ra đá văng cái bàn phía sau, hùng hùng hổ hổ rời khỏi lớp học.

Mà cũng chính vào lần đó mà toàn bộ trường học mới biết đến việc bên người Tô Tần có một người hầu nhỏ.

Liêu Tinh Thần nhìn lướt qua bóng dáng của Tô Tần, chậm rãi sửa sang lại cổ áo bị kéo đến xộc xệch, anh vượt qua bàn học đến trước mặt lão Cao, vẻ mặt không chút thay đổi nói: “Bài tập hè.”

Dáng người không coi là nổi bật, trên dưới 1m78, nhưng cậu lại có một khuôn mặt trắng trẻo và dịu dàng vừa lúc bổ sung cho nhau.

Còn thích cười, rất được người khác yêu thích.

Không khí trong phòng học nháy mắt trở nên cực kỳ căng thẳng, cuộc chiến dường như bước vào giai đoạn cao trào.

Lần kéo phiếu bình chọn hotboy này giằng co suốt một tuần liền, cuối cùng số phiếu của cả hai vẫn không phân thắng bại như cũ, mắt thấy cuộc chiến có xu thế kéo dài hơn nữa mà kỳ thi tháng lại sắp đến, phía trường học không thể nào không ra mặt can thiệp bảo dừng lại.

Kiểu Tô Tần thích chính là loại người điềm đạm không màng danh lợi, Triều Dương thì quá mức ầm ĩ nhốn nháo.

Vì thế lần đầu tiên trong lịch sử xuất hiện hai hotboy cùng tại vị.

Trong lúc tức giận dễ gây liên lụy cho người vô tội nhất, trước kia có người không cẩn thận chạm phải kíp nổ, sau đó bị đánh một trận đến mức không thể đi học được.

Liêu Tinh Thần và Tô Tần đều học cùng nhau ở lớp bảy, tính cách vừa vặn đối lập, chỗ ngồi vậy mà lại gần nhau, mọi người liền cùng nhau gọi bọn họ là bộ đôi “văn võ song toàn” của Thế Ninh.

Hotboy hệ ‘võ’ là một người hung hăng, một lời không hợp sẽ bay vào choảng nhau ngay, không có bao nhiêu người có lá gan thích hắn. Hotboy hệ ‘văn’ còn hơn thế nữa, trên người tự mang hào quang, bên cạnh còn có một Chu Khải bảo hộ, lại càng khó tiếp cận.

Anh còn cao hơn nửa cái đầu so với Tô Tần đã cao 1m80, không chút để ý hạ tầm mắt nhìn xuống dưới, mơ hồ hiện ra ý tứ miệt thị và trào phúng.

Văn võ song toàn của Thế Ninh là hotboy có giá trị nhan sắc cao nhất từ trước đến giờ, cũng là bộ đôi khó ở chung với nhau nhất.

Vi Quốc Học vốn dĩ chẳng quan tâm Liêu Tinh Thần là hotboy gì đó, nói một câu không khoa trương đó là, cho đến bây giờ ông còn chưa từng nhìn rõ mặt chính diện của tên nhóc họ Liêu này tròn méo thế nào đâu.

Lúc đó Triều Dương chính là người ủng hộ trung thành nhất của Tô Tần, làm băng rôn hay kéo phiếu điểm cho hắn cũng hăng hái nhiệt tình nhất, thổi phồng nhan sắc của badboy thành vẻ đẹp chỉ trên trời mới có còn dưới đất thì không, bài văn tám trăm chữ cũng không đủ chỗ cho cậu phát huy trí tưởng tượng.

Mà cũng chính vào lần đó mà toàn bộ trường học mới biết đến việc bên người Tô Tần có một người hầu nhỏ.

Thứ nhất gần đây ông không dạy ở lớp bảy, thứ hai là lớp một và lớp bảy vừa vặn nằm trên vị trí đường chéo của tòa nhà, mặc kệ là đi từ hướng nào đến cũng là khoảng cách xa nhất.

Tô Tần không phải một tên lưu manh bình thường, từng đặc biệt tập qua mấy năm tán thủ, quyền cước rất vững vàng, nhóc người hầu mà bị hắn tóm được như những gì đã nói, đoán chừng sẽ phải nhập viện mất.

Lần kéo phiếu bình chọn hotboy này giằng co suốt một tuần liền, cuối cùng số phiếu của cả hai vẫn không phân thắng bại như cũ, mắt thấy cuộc chiến có xu thế kéo dài hơn nữa mà kỳ thi tháng lại sắp đến, phía trường học không thể nào không ra mặt can thiệp bảo dừng lại.

Mà Liêu Tinh Thần thì suốt ngày ru rú trong lớp, đại loại là ỷ vào việc bản thân có thành tích quá tốt, còn có Chu Khải dung túng cho phép nên cực ít tham gia các hoạt động thể dục, so với động vật quý hiếm còn khó nhìn thấy hơn kìa.

Mỗi trường học luôn có truyền thống bầu chọn hotboy của trường, những lần bình chọn hotboy từ trước tới nay của Thế Ninh luôn là lấy số phiếu áp đảo để giành thắng lợi. Cố tình bởi vì nhóm Triều Dương mà xuất hiện hiện tượng tranh đua, có hai người được đề cử cho danh hiệu hotboy lần này là ——

Ấn tượng duy nhất của Vi Quốc Học đối với anh là mỗi lần có kết quả thi luôn đồ bảng, top 1 toàn khối, chẳng có gì mới lạ.

Còn là kiểu đối lập nhau nữa.

“Không biết có phải có mỗi mình tôi thấy hay không, tôi cảm thấy khí thế của lớp trưởng hình như nhỉnh hơn một chút á.”

Cha mẹ của học sinh kia cũng làm ầm ĩ đến phòng hiệu trưởng rồi, nhưng vẫn cứ bị gia đình Tô Tần dùng tiền ém nhẹm xuống, đại ca trường học vẫn ung dung đi ngang như trước.

Nhớ đến thành tích bét chót của Triều Dương lớp mình, nội tâm Vi Quốc Học không còn gì để nói.

Tô Tần đang lo không có người để xả giận, hắn nhảy xuống khỏi bàn, đưa tay ra túm chặt lấy cổ áo đối phương, ngang ngược nói: “Đ* m* mày không có mắt hả?”

Chẳng qua lại nghĩ đến hình ảnh Chu Khải đáng sợ như vậy, ông liền vội ép xuống suy nghĩ không thực tế đó đi.

Trên đường đi đến văn phòng hiệu trưởng, trong đầu Vi Quốc Học lại hiện ra ý niệm “nếu người Triều Dương thích là Liêu Tinh Thần thì tốt quá rồi.”

Tô Tần khıêυ khí©h liếc nhìn Liêu Tinh Thần một cái, làm cho anh biết điều mà nhanh chóng cút đi chỗ khác, miễn cho bị một quyền của hắn đánh đến quỳ rạp trên mặt đất.

Chẳng qua lại nghĩ đến hình ảnh Chu Khải đáng sợ như vậy, ông liền vội ép xuống suy nghĩ không thực tế đó đi.

Người bình thường nếu bị hắn túm lấy uy hϊếp như vậy, sớm đã mềm nhũn cả hai chân rồi.

Bên người Tô Tần chưa bao giờ thiếu người theo đuổi.

Bên kia, ở lớp bảy nơi hai vị hotboy đang cư trú.

Đám nhóc cứng đầu của lớp bảy dưới sự quản lý theo kiểu quân (nắm) sự (đấm) của lão Chu đã trở nên vừa ngoan vừa sợ, mà ngay cả tên nhóc đại ca khó chơi nhất như Tô Tần cũng đều phải chừa cho ông mấy phần mặt mũi.

Sau khi Tô Tần chẳng hiểu cái mọe gì bị người dắt mũi trở về phòng học càng nghĩ càng tức giận, hắn vẫn là lần đầu tiên bị người khác đùa giỡn ở trước mặt nhiều người như vậy.

Lớp bảy cách văn phòng xa nhất, giáo viên đi đến cần chút thời gian, tất cả mọi người đều giả làm người gỗ, yên lặng đợi giáo viên bộ môn đến cứu mạng.

Tô Tần cảm thấy mặt mũi bên trong lẫn bên ngoài đều bị Triều Dương lấy ra chơi đùa bằng sạch, hắn dùng sức nện một quyền xuống mặt bàn, một tiếng động lớn vang lên.

Đối mặt với Tô Tần đang làm ầm ĩ, Liêu Tinh Thần không nói gì nhưng cũng không cử động, chỉ rũ mắt nhìn.

Hơn một nửa lớp bảy lập tức im bặt, số còn lại cũng bị dọa sợ tới mức tự động lùi xa khỏi hắn, bốn phía xung quanh chỗ ngồi của Tô Tần lập tức trống ra cả một khoảng lớn.

Đệt! Sao lại cảm thấy tên này còn đáng sợ hơn gấp ngàn lần so với Tô Tần vậy!

Ánh mắt hung ác của Tô Tần bắn thẳng về hướng phòng học lớp một, hận không thể lập tức lôi Triều Dương ra ngoài đánh một trận tơi bời, sau đó hỏi cho ra nhẽ đàng hoàng.

Nhưng Liêu Tinh Thần hoàn toàn không có vẻ gì là bị dọa sợ.

Lão Chu tên đầy đủ là Chu Khải, bốn mươi tuổi vào nghề, là giáo viên dạy ngữ văn. Nghe nói trước đây ông từng làm lính suốt mười mấy năm, chức vị cũng không thấp đâu. Sau này bị thương thì giải ngũ rồi mới quay lại làm giáo viên.

Bên người Tô Tần chưa bao giờ thiếu người theo đuổi.

Liêu Tinh Thần và Tô Tần đều học cùng nhau ở lớp bảy, tính cách vừa vặn đối lập, chỗ ngồi vậy mà lại gần nhau, mọi người liền cùng nhau gọi bọn họ là bộ đôi “văn võ song toàn” của Thế Ninh.

Nhưng Triều Dương là người đặc biệt nhất, cũng là người kiên trì lâu dài nhất.

Mặc kệ Triều Dương dùng cách thích nào cũng không giống như người bình thường, cũng không phải là người giỏi giấu bí mật trong lòng, rất dễ dàng làm cho người khác đoán ra ngay.

Tô Tần ngay tại chỗ bị biểu cảm này của anh chọc tức điên.

Cho nên vào buổi sáng khi cậu thần thần bí bí đòi Tô Tần phải đến vũ đài ngôi sao cho bằng được, Tô Tần không cần đoán cũng biết là cậu muốn tỏ tình.

Ban đầu hiệu trưởng còn lo lắng xếp học sinh đứng đầu toàn trường vào lớp bảy cùng một đám học sinh du thủ du thực thế này có thích hợp hay không, nhưng khi nhìn thấy sự che chở của chủ nhiệm lớp với Liêu Tinh Thần thì lập tức yên tâm đến một trăm hai mươi phần trăm luôn.

Tô Tần cảm thấy mặt mũi bên trong lẫn bên ngoài đều bị Triều Dương lấy ra chơi đùa bằng sạch, hắn dùng sức nện một quyền xuống mặt bàn, một tiếng động lớn vang lên.

Chẳng qua Tô Tần cũng không có ý định đón nhận tâm ý của Triều Dương, bởi vì Triều Dương vốn không phải là loại hình mà hắn thích.

Dáng người không coi là nổi bật, trên dưới 1m78, nhưng cậu lại có một khuôn mặt trắng trẻo và dịu dàng vừa lúc bổ sung cho nhau.

Kiểu Tô Tần thích chính là loại người điềm đạm không màng danh lợi, Triều Dương thì quá mức ầm ĩ nhốn nháo.

Trên đường đi đến văn phòng hiệu trưởng, trong đầu Vi Quốc Học lại hiện ra ý niệm “nếu người Triều Dương thích là Liêu Tinh Thần thì tốt quá rồi.”

Nhưng hắn ta lại rất hưởng thụ những lúc Triều Dương xoay quanh bên người hắn, mang theo cái cảm giác mê luyến gần như điên cuồng cùng với tình yêu nóng bỏng.

Đó cũng là chỗ đặc biệt của Triều Dương.

Tô Tần cảm thấy những lúc cậu đợi ở bên cạnh mình, giống như một cây cỏ dại không có tính tình, bất luận có chịu bao nhiêu giày vò dẫm đạp đi nữa cũng đều sẽ ngoan cường dán trên người mình.

Vĩnh viễn cũng không đuổi đi được.

Thế nhưng hắn ta không ngờ rằng một cây cỏ dại vốn chẳng biết tức giận vậy mà vào hôm nay lại đột nhiên nổi điên, không hiểu vì sao lại cắt đứt quan hệ với hắn.

Vĩnh viễn cũng không đuổi đi được.

Tô Tần nghĩ mãi rồi bỗng nhớ đến hình dáng Triều Dương quay lưng bỏ đi lúc ấy, là một bóng lưng tiêu sái.

Chưa từng có người nào đối xử với hắn như vậy.

Nhưng Triều Dương là người đặc biệt nhất, cũng là người kiên trì lâu dài nhất.

Trong lòng Tô Tần toàn là lửa giận, hắn vơ lấy sách giáo khoa đặt trên bàn, xào soạt ném mạnh về phía tường đằng sau phòng học, nghiến răng nghiến lợi quát: “Đ* m*, họ Triều kia, ông đây đây nhớ kĩ rồi!”

Tô Tần bất mãn ngẩng đầu lên, phát hiện người nói chuyện với hắn chính là tên mọt sách bốn mắt trong lớp, trực tiếp bị chọc tức đến buồn cười.

“Lâm Tử, lão Cao, sau khi tan học cùng tao đi chặn người.”

Lão Cao: “………”

Lâm Tử và lão Cao là bạn học cũng là đàn em dưới trướng Tô Tần từ cấp hai, trải qua một năm sớm chiều chơi chung với nhau, bọn họ thật sự yêu mến tên người hầu nhỏ mới đến đó.

Tô Tần không phải một tên lưu manh bình thường, từng đặc biệt tập qua mấy năm tán thủ, quyền cước rất vững vàng, nhóc người hầu mà bị hắn tóm được như những gì đã nói, đoán chừng sẽ phải nhập viện mất.

……

Bọn họ có chút không đành lòng.

Mặc kệ Triều Dương dùng cách thích nào cũng không giống như người bình thường, cũng không phải là người giỏi giấu bí mật trong lòng, rất dễ dàng làm cho người khác đoán ra ngay.

Bởi vì một chuyện như vậy mà Chu Khải nổi tiếng luôn.

Nhưng bọn họ cũng không dám cãi lại mệnh lệnh của đại ca, vì vậy nên lão Cao nháy mắt ra hiệu cho Lâm Tử lén gửi tin tức cho nhóc người hầu, nhắc nhở cậu sau khi tan học thì chuồn nhanh lên.

Tô Tần vẫn còn đang bận mắng ở bên kia, hắn nghiêng người ngồi trên bàn, chân phải giẫm lên ghế, trong mắt toàn là tàn bạo. Mắt thấy đã sắp tới thời gian vào học nhưng các bạn học trong lớp đều cách hắn thật xa chẳng dám lại gần, cũng không dám tùy tiện tạo ra bất cứ âm thanh nào để tránh cho việc không may bị đạn lạc bắn trúng.

Vị đại ca này thật sự quá mức hung hăng.

Bên kia, ở lớp bảy nơi hai vị hotboy đang cư trú.

Tô Tần cảm thấy những lúc cậu đợi ở bên cạnh mình, giống như một cây cỏ dại không có tính tình, bất luận có chịu bao nhiêu giày vò dẫm đạp đi nữa cũng đều sẽ ngoan cường dán trên người mình.

Trong lúc tức giận dễ gây liên lụy cho người vô tội nhất, trước kia có người không cẩn thận chạm phải kíp nổ, sau đó bị đánh một trận đến mức không thể đi học được.

Lão Chu coi Liêu Tinh Thần như bảo bối thế nào, người trong lớp bảy đều có thể cảm nhận được rõ ràng nhất.

Cha mẹ của học sinh kia cũng làm ầm ĩ đến phòng hiệu trưởng rồi, nhưng vẫn cứ bị gia đình Tô Tần dùng tiền ém nhẹm xuống, đại ca trường học vẫn ung dung đi ngang như trước.

Lớp bảy cách văn phòng xa nhất, giáo viên đi đến cần chút thời gian, tất cả mọi người đều giả làm người gỗ, yên lặng đợi giáo viên bộ môn đến cứu mạng.

Cả phòng học rộng lớn chỉ có một người vẫn hoạt động.

Nhưng bọn họ cũng không dám cãi lại mệnh lệnh của đại ca, vì vậy nên lão Cao nháy mắt ra hiệu cho Lâm Tử lén gửi tin tức cho nhóc người hầu, nhắc nhở cậu sau khi tan học thì chuồn nhanh lên.

Có một học sinh cẩn thận chú ý đến, từ lúc Tô Tần vừa mới trở về phòng học đến giờ người nọ vẫn luôn liên tục làm chuyện của mình chưa từng ngừng lại, hệt như việc lửa giận ngút trời của vị đại ca trường nào kia căn bản chẳng thể lan được đến chỗ anh vậy.

Chỉ thấy dưới cái nhìn chăm chú của mấy chục đôi mắt, anh bưng theo một chồng vở thong dong đứng lại trước mặt Tô Tần: “Bài tập hè.”

Đến cả giọng điệu lúc nói chuyện cũng rất bình tĩnh.

Mọi người xung quanh khe khẽ kinh hô một tiếng.

Liên tục ở trước mặt tất cả mọi người bị hai người làm mất mặt, trong đó còn có một kẻ luôn là học sinh tốt nhu nhược, chỉ số tức giận của Tô Tần trực tiếp đạt tới đỉnh, hắn mắng một câu thô tục, giơ nắm đấm lên chuẩn bị ra tay.

Tô Tần bất mãn ngẩng đầu lên, phát hiện người nói chuyện với hắn chính là tên mọt sách bốn mắt trong lớp, trực tiếp bị chọc tức đến buồn cười.

“Có thể đây mới là thế giới của người học giỏi á, trong mắt chỉ có mỗi bài tập hè… Cái gì đại ca trường vân vân, tất cả chỉ là mây bay.”

Đây là lần đầu tiên có người dám chủ động tìm đường chết vào lúc hắn đang tức giận như vậy.

Tô Tần đang lo không có người để xả giận, hắn nhảy xuống khỏi bàn, đưa tay ra túm chặt lấy cổ áo đối phương, ngang ngược nói: “Đ* m* mày không có mắt hả?”

Đến cả giọng điệu lúc nói chuyện cũng rất bình tĩnh.

Cứ như toàn bộ chuyện vừa xảy ra chỉ là một hồi ảo ảnh.

Bên dưới khóe mắt của vị đại ca này có một vết sẹo khá mờ, lúc trở nên hung hăng càng tăng thêm vài phần hung ác.

Người bình thường nếu bị hắn túm lấy uy hϊếp như vậy, sớm đã mềm nhũn cả hai chân rồi.

Nhưng Liêu Tinh Thần hoàn toàn không có vẻ gì là bị dọa sợ.

Học kỳ trước có một nam sinh học ở trường khác đến chặn trước cổng Thế Ninh thổ lộ với Liêu Tinh Thần, vận may quá kém nên bị lão Chu bắt ngay tại trận, ông dứt khoát tìm đến trường học của nam sinh nọ, ồn ào làm lớn mọi chuyện đến khi đòi được một bản kiểm điểm dài ba ngàn chữ mới thôi.

Anh cứ tùy ý để đối phương túm áo như thế, ngay cả một chút lảo đảo cũng chả có, vẻ mặt từ đầu đến cuối vẫn bình tĩnh y như cũ: “Không làm? Vậy tan học ở lại làm.”

“Viết xong mới có thể đi.”

Nếu không phải là Liêu Tinh Thần và Triều Dương không cùng xuất hiện với nhau, bằng không Tô Tần sẽ nghĩ hai tên này cố ý cùng đến tìm ngược.

Không khí trong phòng học nháy mắt trở nên cực kỳ căng thẳng, cuộc chiến dường như bước vào giai đoạn cao trào.

Nhưng hắn ta lại rất hưởng thụ những lúc Triều Dương xoay quanh bên người hắn, mang theo cái cảm giác mê luyến gần như điên cuồng cùng với tình yêu nóng bỏng.

Học sinh lớp bảy vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy hai người này nổi lên tranh chấp, bắt đầu thì thầm to nhỏ.

Cho nên vào buổi sáng khi cậu thần thần bí bí đòi Tô Tần phải đến vũ đài ngôi sao cho bằng được, Tô Tần không cần đoán cũng biết là cậu muốn tỏ tình.

“Mẹ ơi, lớp trưởng thật là dũng cảm quá, lúc này mà cũng dám lao đầu vào họng súng… Không biết là thật sự không biết sợ hay không có mắt nhìn nữa.”

Chỉ thấy dưới cái nhìn chăm chú của mấy chục đôi mắt, anh bưng theo một chồng vở thong dong đứng lại trước mặt Tô Tần: “Bài tập hè.”

“Có thể đây mới là thế giới của người học giỏi á, trong mắt chỉ có mỗi bài tập hè… Cái gì đại ca trường vân vân, tất cả chỉ là mây bay.”

“Không biết có phải có mỗi mình tôi thấy hay không, tôi cảm thấy khí thế của lớp trưởng hình như nhỉnh hơn một chút á.”

“Tôi cũng có cảm giác đó. Cậu nói thử xem nếu hai người họ thật sự lao vào đánh nhau thì ai sẽ dành chiến thắng đây?”

“Cậu hỏi câu này không phải là quá dư thừa rồi đấy à, lớp trưởng của chúng ta yếu đuối thế kia, một quyền của Tô Tần cũng có thể làm cho cậu ấy ngất xỉu ấy chứ…”

……

“Nghe thấy không? Lớp trưởng yếu đuối.”

Tô Tần khıêυ khí©h liếc nhìn Liêu Tinh Thần một cái, làm cho anh biết điều mà nhanh chóng cút đi chỗ khác, miễn cho bị một quyền của hắn đánh đến quỳ rạp trên mặt đất.

Sau khi Tô Tần chẳng hiểu cái mọe gì bị người dắt mũi trở về phòng học càng nghĩ càng tức giận, hắn vẫn là lần đầu tiên bị người khác đùa giỡn ở trước mặt nhiều người như vậy.

“Tôi cũng có cảm giác đó. Cậu nói thử xem nếu hai người họ thật sự lao vào đánh nhau thì ai sẽ dành chiến thắng đây?”

Đối mặt với Tô Tần đang làm ầm ĩ, Liêu Tinh Thần không nói gì nhưng cũng không cử động, chỉ rũ mắt nhìn.

Hotboy hệ ‘võ’ là một người hung hăng, một lời không hợp sẽ bay vào choảng nhau ngay, không có bao nhiêu người có lá gan thích hắn. Hotboy hệ ‘văn’ còn hơn thế nữa, trên người tự mang hào quang, bên cạnh còn có một Chu Khải bảo hộ, lại càng khó tiếp cận.

Anh còn cao hơn nửa cái đầu so với Tô Tần đã cao 1m80, không chút để ý hạ tầm mắt nhìn xuống dưới, mơ hồ hiện ra ý tứ miệt thị và trào phúng.

Tô Tần ngay tại chỗ bị biểu cảm này của anh chọc tức điên.

Liên tục ở trước mặt tất cả mọi người bị hai người làm mất mặt, trong đó còn có một kẻ luôn là học sinh tốt nhu nhược, chỉ số tức giận của Tô Tần trực tiếp đạt tới đỉnh, hắn mắng một câu thô tục, giơ nắm đấm lên chuẩn bị ra tay.

Lão Cao tay mắt lanh lẹ vội vàng ngăn người lại: “Đại ca ơi không được đâu, đánh cậu ta xong lão Chu nhất định cũng sẽ không bỏ qua cho anh!”

Ấn tượng duy nhất của Vi Quốc Học đối với anh là mỗi lần có kết quả thi luôn đồ bảng, top 1 toàn khối, chẳng có gì mới lạ.

Lão Chu coi Liêu Tinh Thần như bảo bối thế nào, người trong lớp bảy đều có thể cảm nhận được rõ ràng nhất.

“Đ*t m*!”

Tô Tần tức thì tức, trong lòng vẫn là sợ lão Chu, một đạp vung ra đá văng cái bàn phía sau, hùng hùng hổ hổ rời khỏi lớp học.

Chẳng qua Tô Tần cũng không có ý định đón nhận tâm ý của Triều Dương, bởi vì Triều Dương vốn không phải là loại hình mà hắn thích.

Liêu Tinh Thần nhìn lướt qua bóng dáng của Tô Tần, chậm rãi sửa sang lại cổ áo bị kéo đến xộc xệch, anh vượt qua bàn học đến trước mặt lão Cao, vẻ mặt không chút thay đổi nói: “Bài tập hè.”

Cứ như toàn bộ chuyện vừa xảy ra chỉ là một hồi ảo ảnh.

Lão Cao: “………”

Tô Tần nghĩ mãi rồi bỗng nhớ đến hình dáng Triều Dương quay lưng bỏ đi lúc ấy, là một bóng lưng tiêu sái.

Trong lòng lão Cao bỗng dâng lên một cơn ớn lạnh.

Đệt! Sao lại cảm thấy tên này còn đáng sợ hơn gấp ngàn lần so với Tô Tần vậy!

===