Chương 54; Tống Sơ Diễn tỏ tình

Cô ngẩng đầu lên nhìn bốn phía, khắp nơi đều là những bức tường trắng, hơn nữa trong không khí còn có thể ngửi thấy mùi thuốc sát trùng.

Đây không phải là nhà của cô, hình như là bệnh viện.

“Nếu tớ không ở đây, hôm nay cậu đã chết rồi.”

Giọng nói của Tống Sơ Diễn lạnh như băng.

“Sao vậy? Tớ chỉ hơi đói thôi, cũng không phải bệnh gì nặng.”

Tưởng Dao hừ lạnh một tiếng.

“Không phải bệnh nặng, nhưng nếu muộn mười phút, bởi vì thiếu đường nghiêm trọng nên sẽ tử vong.”

Tống Sơ Diễn nói xong, đi đến bên người Tưởng Dao, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn cô: “Tưởng Dao, cậu là heo sao? Không đúng, heo đều biết đói bụng là phải ăn. Tớ thấy cậu bây giờ không cả bằng heo, ngu ngốc muốn chết!”

“Còn không phải là vì giảm cân sao.”

Sau khi nghe Tống Sơ Diễn mắng, Tưởng Dao lập tức phản bác.

“Giảm cân? Tưởng Dao, có ai giảm cân như cậu không? Tớ thấy cậu muốn trực tiếp gầy đến mức chỉ còn hủ tro thôi đúng không?”

Giọng nói của Tống Sơ Diễn còn lạnh hơn so với vừa rồi vài phần.

“Không phải. Tớ thấy trên mạng mọi người đều giảm cân như vậy.”

Tưởng Dao phản bác. Chỉ vì chột dạ, nên giọng nói của cô dần nhỏ hơn.

“Người khác nói cậu cũng tin? Người khác nói chỉ ăn chuối là có thể gầy, có phải cậu cũng tính toán chỉ ăn chuối thôi đúng không?”

Tống Sơ Diễn tức giận sau khi nghe những lời Tưởng Dao nói.

Kết quả Tưởng Dao nghe xong, vẻ mặt lập tức trở nên trầm tư. Cô thực sự tính toán khoảng thời gian ngắn sắp tới thật sự chỉ ăn chuối.

“Tớ sẽ suy xét.”

Tưởng Dao nói một cách nghiêm túc.

Tống Sơ Diễn nghe được lời Tưởng Dao nói, trong ngực tức khắc nổi lên một cơn lửa giận.

“Tưởng Dao, cậu muốn chết sao? Hơn nữa lúc trước chính cậu tự nói cậu không mập một chút nào.”

Tống Sơ Diễn chưa từng nghĩ rằng một người như Tưởng Dao chưa bao giờ cảm thấy bản thân béo lại có một ngày bắt đầu giảm cân.

“Không phải cậu nói tớ mập mạp sao? Hiện tại tớ tin lời cậu nói, có cái gì không đúng sao?”

Sau khi được lời nói của Tống Sơ Diễn, Tưởng Dao lớn tiếng.

“Tớ biết tớ béo, tớ xấu, cái này cậu vừa lòng chưa?”

Cô vừa khóc vừa rống lên.

“Tớ béo như vậy sẽ không có ai thích tớ.”

Sau khi khóc, giọng nói của cô trở nên run rẩy.

Trước kia cô vẫn luôn cảm thấy bản thân rất đáng yêu, nhưng bây giờ cô chỉ cảm thấy những việc bản thân làm trước đây thật nực cười.

“Ai nói không có người thích cậu?”

Tống Sơ Diễn nhìn thấy Tưởng Dao khóc, lúc này anh mới biết những lời lúc trước anh nói với cô lại tạo thành đả kích lớn với cô như vậy.

Môi anh mấp máy, cuối cùng khàn giọng nói: “Tưởng Dao, tớ thích cậu.”

Tưởng Dao nghe được lời Tống Sơ Diễn nói, cô mở to mắt, ngây ngốc nhìn anh.

“Tống Sơ Diễn, cậu đừng lừa tớ. Nếu người khác nói thích tớ, khả năng tớ còn tin. Cậu nói cậu thích tớ, cậu coi tớ là đứa ngốc sao?”

Tưởng Dao biết Tống Sơ Diễn vì không muốn cô giảm cân quá độ nên mới nói dối.

“Tớ không lừa cậu.”

Tống Sơ Diễn nhìn khuôn mặt của Tưởng Dao, cuối cùng vẫn quyết định nói cho cô.

“Tưởng Dao, tớ thích cậu từ lâu rồi. Không biết bắt đầu từ khi nào, trong mắt tớ cũng chỉ một mình cậu. Khi nhìn thấy cậu đi cùng người khác, tớ sẽ tức giận, khó chịu, thậm chí còn ghen tị. Tớ vốn tưởng sự ghen tị này sẽ xe vời với tớ, nhưng không nghĩ tớ cũng trải qua điều này. Khi thấy cậu làm nhiều chuyện cho Hứa Thanh, trong lòng tớ đã sớm tràn ngập ghen tị.”

Cuối cùng anh nói hết tất cả cảm xúc của bản thân trong thời gian này cho Tưởng Dao biết.

Tưởng Dao sững sờ tại chỗ.

“Tớ nói nhiều như vậy, phản ứng này của cậu là sao?”

Tống Sơ Diễn chủ động tỏ tình với cô, kết quả cô cũng chỉ ngồi trên giường bệnh, ánh mắt ngơ ngác nhìn anh.

“Tớ, tớ, chỉ là tớ không nghĩ tới cậu sẽ thích tớ.”

Tưởng Dao nhỏ giọng nói.

“Vậy hiện tại đã biết rồi, câu trả lời của cậu là gì?”

Tống Sơ Diễn ngồi vào mép giường, ánh mắt nóng bỏng nhìn Tưởng Dao.

“Câu trả lời gì?”

Tưởng Dao hoang mang nhìn Tống Sơ Diễn.

“Cậu nói đi? Cậu có muốn làm bạn gái của tớ không?”

Tống Sơ Diễn nghiến răng nói, dường như muốn nói nếu Tưởng Dao dám không đồng ý thì anh sẽ gϊếŧ chết cô.

Lần đầu tiên Tưởng Dao nhìn thấy sự vội vàng trên mặt Tống Sơ Diễn.

Trước kia Tống Sơ Diễn ở trước mặt cô luôn bày ra bộ dáng lạnh lùng, có thể nhìn thấy sự sốt ruột của Tống Sơ Diễn, đúng là kỳ lạ.

“Tống Sơ Diễn, nếu tớ nhớ không lầm lúc trước cậu từng nói ở lớp, ai thích Tưởng Dao thì nên đi cạo trọc.

Tưởng Dao ‘ tốt bụng ’ nhắc nhở Tống Sơ Diễn.

Sau khai giảng.

Khi Tống Sơ Diễn và Tưởng Dao đi đến cổng trường đã thu hút ánh mắt của một đám người. Ánh mắt của mọi người đều dừng trên đầu Tống Sơ Diễn.

Cuối cùng mọi người đưa ra kết luận, nam thần không hổ là nam thần, cho dù cạo trọc đầu thì vẫn đẹp trai.

Học kỳ mới, Tống Sơ Diễn đi vào lớp học với cái đầu trọc khiến mọi người chú ý.

Mọi người nhìn thấy kiểu tóc của Tống Sơ Diễn đều cười thành tiếng.

Nhưng chỉ một ánh mắt của Tống Sơ Diễn đã khiến mọi người bị dọa sợ không nhẹ.

“Dao Dao, anh họ của tớ làm sao vậy? Bị kí©h thí©ɧ? Sao giống như vừa mới ra tù vậy?”

Đường Mật là em họ của Tống Sơ Diễn, đương nhiên biết mái tóc quý giá với Tống Sơ Diễn như thế nào.

“Ai bảo cậu ấy không có việc gì đi ăn nói lung tung, hiện tại tự vả mặt mình.”

Tưởng Dao nhìn thấy cái đầu trọc của Tống Sơ Diễn không nhịn được cười thành tiếng.

Sau khi Đường Mật nghe thấy Tưởng Dao nói, lập tức nhớ tới những gì Tống Sơ Diễn nói ở lớp.

Đột nhiên Đường Mật cũng không nhịn được mà nở nụ cười.

“Anh họ của tớ xứng đáng bị như vậy. Anh ấy chắc chắn không ngờ được trước kia lại nói như vậy với cậu. Kết quả người cạo trọc đầu là anh ấy.”

Thật ra Tưởng Dao muốn nói mặc dù Tống Sơ Diễn cạo đầu, nhưng Tống Sơ Diễn vẫn trông đẹp trai hơn người khác.

Kỳ thi đại học một năm một lần khẩn trương tiến hành.

Tưởng Dao nghiêm túc làm bài, trước hôm thi cô lo lắng đến mức không ngủ được.

Cô biết thành tích của Tống Sơ Diễn, lần nào cũng đứng thứ nhất.

Nếu cô thi trượt, tương lai không có cách nào học chung một trường với Tống Sơ Diễn.

Tuy rằng áp lực rất lớn, nhưng cũng may một năm này Tống Sơ Diễn vẫn không từ bỏ mà dạy kèm cho cô.

Đương nhiên học phí vẫn phải trả, hai người thừa dịp cha mẹ không có nhà, mở khóa tất cả những nơi trong nhà một lần.

Sau khi thi xong.

Tưởng Dao lo lắng không dám so đáp án với các bạn của mình, mãi đến khi có kết quả cô mới thúc giục Tống Sơ Diễn tra kết quả cho mình.

“Tống Sơ Diễn, nếu tớ và cậu không thể học chung một trường thì chúng ta học cùng một thành phố cũng được, đến lúc đó cứ mỗi cuối tuần cậu lại đến tìm tớ.”

Dù như vậy, trong lòng Tưởng Dao vẫn lo lắng.

Tống Sơ Diễn nhà cô tốt như vậy, nhỡ đâu học đại học có nhiều người theo đuổi anh thì phải làm sao? Cô với anh lại không học chung một trường.

Tống Sơ Diễn liếc nhìn bảng điểm, vẻ mặt xin lỗi nhìn Tưởng Dao, “Nhưng bạn học Tưởng Dao à, thật đáng tiếc. Điểm thi của cậu chỉ thấp hơn tớ 50 điểm. Tuy rằng chúng ta không chung một khoa, nhưng học cùng một trường không có vấn đề gì.”