Ban đầu Tưởng Dao còn chưa hiểu lời Tống Sơ Diễn nói, đột nhiên cô nhìn thấy một bộ đồ học sinh treo trên giá, đôi mắt bỗng nhiên mở to.
Tên khốn Tống Sơ Diễn này, đang suy nghĩ đến cái gì đó!
Tưởng Dao tức giận đến mức đỏ mặt, vậy mà còn cố ý đổi sang một chiếc bàn lớn như vậy vì để cô thuận tiện khẩu giao.
“Tống Sơ Diễn, đầu của cậu có thể bình thường một chút được không!”
Tưởng Dao cắn môi, đập quyển vở lên trên đầu anh.
“Hay cậu muốn tương lai cha của tớ hoặc mẹ tớ đi vào vừa vặn nhìn thấy động tác của cậu?”
Tống Sơ Diễn cầm lấy quyển sách trên đầu, ủ rũ nói.
Người phụ nữ này đối xử với đàn anh Hứa Thanh kia rất dịu dàng, nhưng khi đối mặt với anh thì lúc nào cũng hung dữ.
Sắc mặt của Tống Sơ Diễn dùng mắt thường rất khó để nhìn ra.
Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, Tống Sơ Diễn thường không nhịn được so sánh thái độ của Tương Dao với anh cùng Hứa Thanh.
“Vậy cũng không cần phải đổi bàn. Cậu không thể đợi đến khi hai người họ đi ngủ sao? Sao cứ một hai phải làm khi chú và dì còn thức thế?”
Tưởng Dao cắn môi. Đương nhiên cô không muốn bị người ta phát hiện, nhưng nghĩ đến việc Tống Sơ Diễn đặc biệt thay đổi bàn học thì có hơi không cam lòng.
Lần đầu tiên Tưởng Dao bày ra biểu tình tủi thân trước mặt anh, ma xui quỷ khiến như thế nào mà Tống Sơ Diễn lại đồng ý.
Tưởng Dao cũng không ngờ tối hôm nay Tống Sơ Diễn lại dễ nói chuyện như vậy.
Cả đêm, Tống Sơ Diên dạy lại cẩn thận kiến thức Toán lớp 10 cho Tưởng Dao.
Nền tảng của Tưởng Dao không tốt, Tống Sơ Diễn chỉ có thể bổ trợ cho cô kiến thức từ đầu.
Thực tế đã chứng minh mặc dù tối hôm nay bị Tống Sơ Diễn lăn lộn rất thảm, nhưng điều đó xứng đáng.
Tống Sơ Diễn nói rất cẩn thận, Tưởng Dao nhanh chóng có thể suy từ một ra ba. Ngắn ngủi 2 tiếng đồng hồ dạy cho cô kiến thức của gần một nửa quyển sách.
“Tống Sơ Diễn, cậu là thần à? Lúc trước ở trên lớp, mấy thứ đó tôi hoàn tôi không nhớ được. Lúc giáo viên dạy học, tôi nghe cảm thấy rất mơ hồ, không giống cách giảng bài đa dạng như của cậu.”
Tưởng Dao không thể không thừa nhận đầu óc của Tống Sơ Diễn hoàn toàn thừa hưởng viện nghiên cứu của cha mẹ anh.
Loại vấn đề khó khăn này, ở trước mặt anh giống như trẻ con vậy.
Lần đầu tiên Tống Sơ Diễn được Tưởng Dao khen ngợi, tai anh hơi đỏ.
“Tưởng Dao, ngày mai tớ sẽ đưa cho cậu một tập bài khác, đều là những kiến thức học hôm nay, nếu cậu làm sai một câu thì sẽ bị phạt, biết chưa?”
Tống Sơ Diễn quay đầu đi, không nhìn Tưởng Dao nữa.
Chỉ cần liếc mắt nhìn cô nhiều thêm một lần, trái tim của anh sẽ điên cuồng đập thình thịch.
Anh cảm thấy bản thân chắc chắn do ở cùng Tưởng Dao ngu ngốc này quá lâu cho nên anh mới ngốc theo.
“Biết rồi! Ngày mai tôi sẽ chăm chỉ học tập, sẽ không cho cậu cơ hội phạt tôi đâu!”
Trong lòng Tưởng Dao tràn đầy vui mừng, cầm sách vở chuẩn bị về nhà.
Nhưng cô vừa đi tới cửa, một đôi chân thon dài đã chặn ở cửa.
“Tưởng Dao, hình như cậu đã quên mất một việc gì đó.”
Một tay Tống Sơ Diễn đặt lêи đỉиɦ đầu của Tưởng Dao.
Anh cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ của cô, ánh mắt lạnh như băng khiến sau lưng Tưởng Dao sởn gai ốc.
Tống Sơ Diễn này không có việc gì nhìn cô bằng ánh mắt khủng bố làm cái gì? Khiến đôi chân cô nhũn ra.
“Hình như đâu có chuyện gì. Hơn nữa phí dạy học tối hôm nay, không phải tôi đã trả rồi sao?”
Khuôn mặt của Tưởng Dao bắt đầu nóng lên.
Tên khốn này chẳng lẽ thật sự muốn cô…
“Buổi tối tớ còn thiếu một cái gối ôm. Nếu không có cái gối ôm này thì tớ sẽ ngủ không ngon, tớ không cam đoan ngày mai có tinh thần dạy cậu học đâu. Cậu biết phải làm gì rồi chứ?”
Tống Sơ Diễn nghiêng đầu, nhỏ giọng nói bên tai Tưởng Dao.
“Biết rồi, cậu đừng dựa gần tôi như vậy!”
Tưởng Dao vội vàng đẩy Tống Sơ Diễn ra.
Trước kia cô ngủ cùng giường với Tống Sơ Diễn, cho dù có gần gũi đến đâu thì cũng không nóng như bây giờ.
Kết quả sau khi làm chuyện không thể diễn tả với Tống Sơ Diễn, mỗi lần cô ngửi thấy mùi gỗ thoang thoảng trên người anh, cô đều cảm thấy cả người khô nóng, tiểu huyệt ướŧ áŧ.
Sau khi rời khỏi phòng của Tống Sơ Diễn, Tưởng Dao lấy cớ nói buổi tối không muốn đi xuống
Dì Đường đã sớm chuẩn bị phòng ngủ cho khách cho Tưởng Dao, sau khi tắm rửa xong, cô thoải mái nằm ở trong phòng ngủ cho khách chơi điện thoại.
Phòng ngủ cho khách ở bên cạnh phòng Tống Sơ Diễn. Căn phòng này vốn dĩ dì Đường chuẩn bị cho em gái của Tống Sơ Diễn.
Nhưng đứa bé bởi vì chuyện ngoài ý muốn mà sảy mất, sau đó dì Đường không thể mang thai được nữa, căn phòng trở nên trống rỗng. Bài trí bên trong đều là màu hồng nhạt, ngay cả chiếc giường cũng là giường công chúa.
Tưởng Dao xoay người nằm xuống giường, cô muốn kéo dài thời gian lâu hơn. Cô không tính toán đi qua tìm Tống Sơ Diễn.
Ngay sau đó Tống Sơ Diễn gửi tin nhắn Wechat cho cô.
Tống Sơ Diễn: “Sao còn chưa sang?”
Tuy rằng cách màn hình, nhưng Tưởng Dao vẫn cảm nhận được sự bực bội của Tống Sơ Diễn.
Tưởng Dao: “Còn sớm mà. Vừa rồi tôi còn nghe thấy tiếng người đi lại ở bên ngoài. Chú với dì vẫn chưa ngủ đâu, nếu bây giờ tôi chạy sang phòng cậu, chắc chắn sẽ bị phát hiện.”
Thực ra Tưởng Dao nói dối, cô ăn bản không nghe thấy gì cả. Hoàn toàn là để lừa Tống Sơ Diễn. Phòng của Tống Sơ Diễn cách âm rất tốt, chắc chắn không biết cô đang nói dối.
Tống Sơ Diễn: “Tiếng bước chân đi bên ngoài? Tưởng Dao, sợ là cậu nghe thấy tiếng em gái của tớ đi mới đúng.”
Tưởng Dao: “??? Em gái của cậu không phải còn chưa chào đời sao?”
Tống Sơ Diễn: “Ừ, cậu không biết chưa sinh ra nhưng đứa trẻ ở trong bụng có oán niệm lớn nhất sao. Vốn dĩ đợi mấy tháng là có thể hưởng thụ thế giới tươi đẹp, kết quả ngoài ý muốn lại qua đời. Sau khi một đứa trẻ mất như vậy vốn dĩ sẽ không dừng lại, chờ đến khi người mẹ mang thai thì sẽ đầu thai. Nhưng mẹ tớ không thể mang thai nữa, cho nên em gái vẫn còn ở trong nhà.”
Tưởng Dao đọc tin nhắn Tống Sơ Diễn gửi tới, lập tức nổi da gà.
Cô vội vàng nhìn xung quanh, trong phòng trống rỗng không có gì cả.
Tên khốn này chắc chắn đang bịa chuyện ma để dọa cô!
Tưởng Dao: “Tống Sơ Diễn, cậu cho rằng tôi là đứa trẻ con ba tuổi sao? Cậu nghĩ rằng tôi sẽ tin mấy chuyện ma quỷ này? Ha ha ha, bà đây mà nhìn thấy còn không hề chớp mắt nhé!”
Nhắm mắt lại đương nhiên không thể chớp mắt.
Tống Sơ Diễn: “Mẹ tớ có treo một loạt chuông gió trong phòng, nghe nói chuông gió có thể gửi linh hồn. Nếu chuông gió kêu thì nghĩa là em gái của tớ đang chào hỏi cậu.”
Gió lạnh thổi, chuông gió phát ra âm thanh, dường như thật sự có cái gì đó đang nói lời chào với Tưởng Dao.
Tưởng Dao vội vàng vén chăn, nhảy xuống từ trên giường công chúa, sau đó chạy đến phòng bên cạnh.
Sau khi đi vào, không nói hai lời, cô trực tiếp chạy lên trên giường Tống Sơ Diễn.
“Tống Sơ Diễn, em gái của cậu đến rồi!”
Tưởng Dao bị dọa, cả người run lên, tiếng chuông gió dường như vẫn còn văng vẳng bên tai cô.