Động tác trên tay anh nhanh hơn, anh nhanh chóng bôi thuốc chống viêm cho cô, sau đó đứng dậy quay người lại.
“Giúp cậu bôi xong rồi, bây giờ cậu có thể đi.”
Côn ŧᏂịŧ của Tống Sơ Diễn đã đứng thẳng, cứng rắn đỉnh vào quần, chỉ thấy dưới thân anh phồng một cái lều lớn.
Đồng dạng tim Tưởng Dao cũng đập nhanh, vội vàng mặc váy rồi về nhà.
Nằm ở trên giường, cô nghĩ đến hình ảnh trước đó Tống Sơ Diễn cẩn thận bôi thuốc lên vết thương cho cô, lập tức cảm thấy cổ họng khô khốc.
Đương nhiên loại phản ứng này anh nhanh chóng biến mất, thay thế vào đó là sự tức giận dâng trào.
Cô bị tên khốn Tống Sơ Diễn làm còn chưa tính, còn bị tên khốn này làm cho sưng tấy.
Đừng tưởng rằng bôi một chút thuốc mà cô sẽ bỏ qua chuyện này.
Cô phải trả thù!
Tưởng Dao cầm điện thoại gọi điện cho bạn cùng bàn Đường Mật, “Tiểu Mật, không phải cậu mới mua một cái máy ảnh sao? Cho tớ mượn hai ngày được không?”
“Dao Dao, lúc trước không phải cậu không có hứng thú sao? Chậc chậc, không phải tính toán đi chụp đàn anh Hứa của cậu chứ?”
Đường Mật nói đùa.
Nghe được lời của Đường Mật, Tưởng Dao lại buồn bực một lần nữa.
Cô vốn dĩ tính toán đem lần đầu tiên cho đàn anh Hứa, ai biết lại để Tống Sơ Diễn chiếm tiện nghi.
“Không phải. Dù sao thì tớ cũng có chuyện quan trọng muốn làm. Chờ đến khi tớ dùng xong sẽ trả lại cho cậu.”
Cô không thể nói cho Đường Mật, nữ hoàng buôn chuyện này biết cô bị Tống Sơ Diễn lôi lên giường. Nếu không ngày hôm sau khắp trường sẽ truyền tin về cô cùng Tống Sơ Diễn.
Đừng nhìn tên khốn tàn nhẫn kia, thực ra ở trong trường anh có rất nhiều người mê muội.
Sau khi lấy được máy chụp ảnh, Tưởng Dao cố ý tan học liền bắt taxi về nhà trước.
Về đến nhà, Tưởng Dao ném cặp sách liền chạy lên nhà Tống Sơ Diễn.
Nhà Tống Sơ Diễn có mật khẩu, nhưng mẹ anh đã sớm nói mật khẩu cho cô biết.
Chỉ là vì phép lịch sự, mỗi lần cô đến đây đều ấn chuông cửa, nhưng lần này thì khác, ai kêu Tống Sơ Diễn chiếm tiện nghi của cô.
Theo những gì cô biết về dì, thời gian này dì chắc chắn còn ở viện nghiên cứu chưa về. Cô đi vào, quả nhiên không có người, vì thế Tưởng Dao lập tức chạy vào phòng Tống Sơ Diễn.
Cô mở tủ quần áo của anh ra trốn vào, sau đó mở một khoảng trống trong tủ quần áo, nhắm ngay camera vào chiếc giường của Tống Sơ Diễn.
Cô không chỉ muốn quay cảnh Tống Sơ Diễn khỏa thân, còn muốn quay lại hình ảnh anh tự sướиɠ.
Ai kêu tên khốn này làm cô đau như vậy. Buổi sáng ngày hôm sau vốn dĩ có thể không chạm vào cô, kết quả sau đó đè cô lên giường làm một lần.
Cô tuyệt đối phải cho người đàn ông này đẹp mặt!
Một lúc sau Tống Sơ Diễn về nhà, anh cũng không cảm nhận được sự khác thường, bắt đầu cởϊ qυầи áo.
Đầu tiên là cởϊ áσ khoác đồng phục, tiếp theo cởϊ áσ sơ mi bên trong, lộ ra cơ ngực cùng cơ bụng.
Tưởng Dao lập tức đem camera nhắm ngay nửa người dưới của Tống Sơ Diễn. Đúng rồi, chính là như vậy! Tốt hơn hết nên cởϊ qυầи xuống.
Khi Tống Sơ Diễn cởi thắt lưng, Tưởng Dao hưng phấn trợn to hai mắt.
Chỉ cần quay được cảnh Tống Sơ Diễn khỏa thân, anh cũng không dám trêu chọc cô nữa.
Tưởng Dao quá mức phấn khích, đến nỗi không hề chú ý tới Tống Sơ Diễn đi tới.
Cánh tủ quần áo kéo ra, tiếp theo Tưởng Sơ Diễn duỗi tay kéo cô ra từ bên trong.
“Mập mạp, không ngờ cậu có đam mê nhìn trộm người khác.”
Tống Sơ Diễn nắm lấy tay Tưởng Dao, trực tiếp đè cô lên trên giường.
“Tớ, tớ chỉ đi lên tìm dì, không cẩn thận bị lạc.”
Tưởng Dao nhìn khuôn mặt Tống Sơ Diễn phóng đại, bị dọa đến mức nói lắp.
Quên đi, Tống Sơ Diễn chắc chắn sẽ đánh cô!
Khi còn nhỏ đánh nhau với Tống Sơ Diễn cô còn có ưu thế, nhưng từ sau khi dậy thì, cô không thể đánh thắng anh nữa.
“Ha ha, đi lạc đường đến tận trong phòng tớ sao?”
Anh đoạt lấy camera trong tay Tưởng Dao, nhìn thoáng qua ảnh chụp trong ống kính, khóe miệng anh cong lên: “Không ngờ cậu có sở thích chụp ảnh khỏa thân, nếu như cậu thích chụp như vậy, không bằng chụp ảnh của cậu.”
Nhìn khuôn mặt tươi cười của Tống Sơ Diễn, Tưởng Dao lập tức cảm nhận được phía sau lưng truyền đến một trận lạnh lẽo.