Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Ngoài Ý Muốn Đánh Dấu Đối Thủ Một Mất Một Còn

Chương 27

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ngày hôm sau.

Vừa đến bảy giờ, Cố Tử Chương xuất hiện trước mặt Hạ Trăn: "Tôi không đến trễ. ”

Hạ Trăn: "..."

Ngoại trừ Hạ Trăn ra, bên cạnh Hạ Trăn còn có hai người, một người là Lục Khởi, một người khác là Tạ Nhạc Phong, trong ánh mắt nhìn về phía Cố Tử Chương mang theo một chút kinh ngạc, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Cố Tử Chương.

Cố Tử Chương hồn nhiên bất giác đứng bên cạnh Hạ Trăn.

Hạ Trăn nói với hai người còn lại: "Đội viên cuối cùng, Cố Tử Chương. ”

Tạ Nhạc Phong ai oán nhìn Hạ Trăn, nói: "Ta biết. ”

Cậu đã đọc rất nhiều bài viết và video về Cố Tử Chương trên diễn đàn, không đến mức không biết gương mặt của người trước mặt là ai.

Hơn nữa còn bởi vì Cố Tử Chương, cậu mới bị Hạ Trăn ném vào phòng tối nhốt hai ngày, sau khi đi ra đều tiều tụy vài phần.

Tại sao một kẻ như vậy như vậy lại là đồng đội cuối cùng.

Tạ Nhạc Phong bất mãn nói: "Trăn nhi, sao em không nói rõ một chút tại sao tên này lại ở đây? ”

Hạ Trăn sửa lại câu nói của cậu: "Cậu ấy tên là Cố Tử Chương, chính là đồng đội lần trước tôi đã nói với các cậu, vừa vặn hai người làm quen một chút. ”

Tạ Nhạc Phong nhíu mày, ngữ khí vô cùng khó chịu: "Lần trước em cũng có thể không đồng ý. ”

Hạ Trăn hỏi ngược lại: "Vì sao không đồng ý? ”

"Đương nhiên là bởi vì..." Tạ Nhạc Phong nhìn Hạ Trăn, từ trong mắt Hạ Trăn nhìn thấy một phần nghiêm túc, cùng với sự kiên trì mà có lẽ ngay cả Hạ Trăn cũng không nhận ra.

Tạ Nhạc Phong không nói nữa, sắc mặt càng thêm âm trầm, liếc mắt nhìn Cố Tử Chương một cái, lại nhìn về phía Hạ Trăn, phát hiện trong mắt Hạ Trăn cảm xúc dĩ nhiên không còn, thậm chí còn có chút bất mãn.

Thoáng chốc, cậu lại ngẩng đầu lên, trong ánh mắt nhìn về phía Cố Tử Chương có chút khıêυ khí©h, trong lòng nghĩ, xem ra Hạ Trăn rất ghét Cố Tử Chương, chỉ là dù sao Cố Tử Chương cũng ở đây, cần phải làm một ít công việc bề ngoài.

Hạ Trăn nhìn Tạ Nhạc Phong, lại hỏi: "Vì sao không đồng ý? Không phải vào lúc đó cậu cũng không có ý kiến gì việc này hay sao, tại sao bây giờ lại muốn phản đối rồi? ”

Tạ Nhạc Phong: "Anh làm sao nghĩ tới lại là hắn."

Dưới ánh mắt bất mãn của Hạ Trăn, cậu bĩu môi, tự biết đuối lý, dời tầm mắt.

Cho dù lúc ấy hắn đoán được đồng đội là Cố Tử Chương, nhưng rõ ràng Hạ Trăn và Cố Tử Chương là đối thủ chết, đối thủ một mất một còn làm sao có thể đồng ý tổ đội?

Tạ Nhạc Phong không nói gì nữa, chỉ lộ ra một đôi mắt, ai oán quét qua quét lại giữa Hạ Trăn và Cố Tử Chương.

Vẫn là Lục Khởi kéo Tạ Nhạc Phong, để cho cậu thu liễm một chút, Tạ Nhạc Phong mới thu hồi tầm mắt, nhưng vẫn bày ra một khuôn mặt khó chịu như trước, hướng mọi người biểu đạt cảm xúc của hắn "Tôi vô cùng tức giận".

Nhìn bộ dạng này của cậu, Lục Khởi cũng không quản cậu nữa, ngược lại nói với Cố Tử Chương: "Lần trước chúng ta đã gặp mặt ở đấu trường, Lục Khởi năm ba."

Sau đó, Lục Khởi hướng Cố Tử Chương ý bảo Tạ Nhạc Phong một cái: "Cậu ta tên là Tạ Nhạc Phong, lần này tổ đội còn mong được cậu chỉ giáo nhiều hơn. "

Cố Tử Chương chào hỏi Lục Khởi, liếc Tạ Nhạc Phong một cái, tầm mắt cuối cùng dừng trên người Hạ Trăn.

Hạ Trăn không nhìn hắn, trực tiếp đá Tạ Nhạc Phong một cước, nói: "Lần trước cậu tìm người đi chặn đường Cố Tử Chương, vừa lúc hôm nay gặp chính chủ, xin lỗi cho cẩn thận. ”

Tạ Nhạc Phong phấn khởi ngụy biện: "Lại không có chặn thành công,.. Không phải anh cũng bị em phạt rồi sao. "

Nói đến phía sau, thanh âm Tạ Nhạc Phong càng ngày càng nhỏ.

Cuối cùng dưới ánh mắt Hạ Trăn, Tạ Nhạc Phong không tình nguyện đứng trước mặt Cố Tử Chương.

Nhưng mà cho dù là xin lỗi, anh vẫn ngẩng cao đầu, hợp lý nói: "Cố Tử Chương, lần trước hành vi tìm người chặn đường cậu của tôi là không đúng, tôi ở đây trịnh trọng xin lỗi cậu, cam đoan lần sau sẽ không bao giờ làm loại chuyện này nữa. "

Cố Tử Chương khẽ gật đầu: "Ừ. ”

Tạ Nhạc Phong: "Cậu không có gì để nói sao? "

Cố Tử Chương trả lời: "Không. "

Tạ Nhạc Phong hừ lạnh một tiếng, quay đầu nói với Hạ Trăn: "Cậu ta nói không có việc gì. "

"Tôi nghe được." Hạ Trăn ngữ khí bình thản, chống lại tầm mắt cố Tử Chương không có tâm tình dao động, đối với lời cố Tử Chương tin vài phần.

Nhưng hôm trước, Cố Tử Chương cố ý vì chuyện này mà cảm tạ anh, nói như thế nào cũng không phải là bộ dáng hiện tại không để sự tình ở trong lòng.

Nghĩ không ra, anh cũng không có thời gian tìm hiểu tiếp.

Hạ Trăn nói với ba người: "Mặc kệ hôm nay các cậu có suy nghĩ gì, trong ba ngày thi đấu đoàn đội này đều an phận một chút. ”

Tạ Nhạc Phong bất mãn nói thầm: "Tôi nào có không an phận. "

Mắt thấy lại muốn náo loạn, Lục Khởi giữ chặt Hạ Trăn cùng Tạ Nhạc Phong, một tay một kéo đi về phía trước: "Đi thôi, chúng ta nên đi đăng ký. "

Sau đó, bốn alpha cao hơn một mét tám đã đến cơ quan đăng ký.

Giáo viên phòng đăng ký ngẩng đầu, nhìn về phía bốn alpha trước mặt.

Hắn nhận ra bốn người đều là học sinh đứng đầu học viện quân đội, liền nhịn không được liếc mắt nhìn thêm vài lần, trong lòng nghĩ, bốn học sinh đứng đầu tạo thành đội ngũ, nói vậy khả năng đoạt quán quân phi thường cao.

Chính là không biết bọn họ so với đội vô địch năm ngoái kia thì sẽ như thế nào?

Với tình hình này, có lẽ cuộc thi năm nay sẽ thú vị hơn năm ngoái.

"Giáo viên, chúng ta điền xong rồi." Hạ Trăn đem biểu mẫu đăng ký báo cáo đã điền xong đặt trở lại mặt bàn.

"Ồ,." Giáo viên đăng ký lúc này mới lấy lại tinh thần, gọi người đến đưa bọn họ đi kiểm tra.

Kiểm tra có phần rườm rà, không chỉ kiểm tra đồ đạc mang theo của học sinh, mà còn quét toàn bộ kiểm tra toàn thân, ngăn học sinh trộm cắp hàng lậu.

Sau khi Cố Tử Chương kiểm tra ra, nhìn thấy bên cạnh bày ba quầy hàng, lần lượt là alpha, beta và omega đánh thuốc ức chế chất dẫn dụ, chuyên phục vụ cho học viên.

Tạ Nhạc Phong vừa đi ra, lập tức chú ý tới Cố Tử Chương, lập tức mang theo ánh mắt soi mói nhìn qua Cố Tử Chương.

Sau khi nhìn thấy rõ ràng là điểm y tế, hắn ngay lập tức mở lời chế giễu: "Làm sao vậy? Cảm thấy mình không khống chế được chất dẫn dụ, trước trận đấu tiêm một mũi? "

Nói xong, hắn chờ Cố Tử Chương đáp trả, thời khắc chuẩn bị phản kích.

Nhưng một giây sau, chỉ thấy Cố Tử Chương nhìn hắn một cái, trực tiếp đi tới quầy hàng riêng của alpha.

Tạ Nhạc Phong cũng không biết nên hình dung ánh mắt kia như thế nào, hắn đã bị chấn động, từ đó ngơ ngác đứng tại chỗ, nhìn Cố Tử Chương ngồi trước mặt giáo viên khoa y.

Trên quầy hàng dành riêng cho alpha.

Trước mắt đột nhiên xuất hiện một cái bóng to lớn, giáo viên khoa y nâng mắt chống lại Cố Tử Chương: "Tiêm thuốc ức chế? "

Cố Tử Chương gật đầu.

Tâm tình giáo viên khoa y có chút khó nói, không biết nên nói lời kích động hay là khϊếp sợ.

Các trường quân đội vốn không yêu cầu thuốc ức chế trước trận đấu, nhưng trong những năm gần đây omega nhập học vào các trường quân đội ngày càng nhiều, mà một khi chất dẫn dụ của omega mất kiểm soát sẽ gây ra rắc rối lớn.

Để tránh tình trạng này, các trường quân sự sẽ thiết lập các quầy hàng đánh chất ức chế tại điểm đăng ký, và vì lợi ích của sự công bằng, alpha và beta cũng được quản lý cùng nhau.

Chỉ là hàng năm khi thi đấu đoàn đội, quầy hàng alpha đều trống rỗng, hắn quản lý nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ chưa từng thấy qua một alpha đến tiêm.

Không có alpha sẽ sẵn sàng đánh thuốc ức chế trong thời kỳ không nhạy cảm, điều này sẽ làm cho alpha cảm thấy khó chịu, ức chế bản chất alpha, do đó thực lực giảm mạnh, điều này cũng ảnh hưởng đến trận đấu.

Nhưng thân là một alpha, trước trận đấu có thể ngoan ngoãn đến tiêm thuốc ức chế, thật sự là một đứa trẻ ngoan!

Sự phấn khích trong mắt giáo viên khoa y dần dần chiếm lĩnh trên.

"Ách..." Tạ Nhạc Phong phục hồi tinh thần lại, nghĩ đến ánh mắt kia của Cố Tử Chương, nhìn về phía Cố Tử Chương biểu tình có chút không thể tin.

Vừa rồi Cố Tử Chương đồng ý với cách nói của hắn đúng không?

Nhưng làm gì có alpha nào nguyện ý thừa nhận không khống chế được chất dẫn dụ của mình?

Huống chi trong trận đấu, alpha, beta và omega trộn lẫn với nhau, alpha cố ý đánh chất ức chế trước trận đấu, không phải là thừa nhận sức đề kháng chất dẫn dụ của mình không được sao?

Một alpha cấp S+, ngay cả một chút chất dẫn dụ của omega cũng chịu không được!

Tạ Nhạc Phong tự cho là nắm chắc tâm tính Cố Tử Chương, lập tức biểu tình liền ghét bỏ không chịu nổi.

Chỉ là không đợi hắn biểu đạt ra cái gì, đảo mắt đã thấy Hạ Trăn xếp hàng phía sau Cố Tử Chương, xem ra cũng chuẩn bị đánh thuốc ức chế!

"Chờ đã! Trăn nhi em đi làm gì vậy? "Tạ Nhạc Phong gọi Hạ Trăn bất động, chỉ đành lộ ra ánh mắt cầu xin nhìn về phía Lục Khởi.

Nhưng Lục Khởi đã theo kịp bước chân của Hạ Trăn, xếp hàng phía sau đội ngũ.

".."

Tạ Nhạc Phong nhìn bốn phía, lại đá đá vụn bên chân, sau khi đi dạo vài bước, chân dài của hắn bước lên, hai tay đút túi đứng ở phía sau Lục Khởi.

Quầy hàng alpha từ trước đến nay không có ai đến, hôm nay đột nhiên có thêm bốn alpha xếp hàng, không khỏi khiến mọi người chú ý.

Đặc biệt là khi bốn người xếp hàng đều là nhân vật phong vân của trường quân đội, người lui tới đều đem ánh mắt đặt cược vào.

Tạ Nhạc Phong không được tự nhiên sờ sờ cổ, nhìn về phía ba người khác, lại phát hiện trên mặt ba người này một mảnh thản nhiên, một chút cũng không có cảm giác xấu hổ đánh thuốc ức chế.

Ngẩng đầu đối diện với khuôn mặt tò mò của nhóm omega bên cạnh, hắn mỉm cười, ném mặt mày, chọc cho đông đảo omega cùng beta đỏ mặt.

Nhưng trên mặt có bao nhiêu xán lạn, nội tâm của cậu liền có bao nhiêu sụp đổ.

Cậu đường đường là alpha cao cấp anh tuấn tiêu sái, đẹp trai nhiều tiền, cao lớn uy vũ, vậy mà lưu lạc đến mức phải tiên thuốc ức chế trong khi còn chưa tới kỳ nhạy cảm, điều này làm cho những omega đáng yêu ngọt ngào kia nhìn cậu với ánh mắt như thế nào!

Dưới ánh mắt chăm chú của ba người bên cạnh, Tạ Nhạc Phong anh dũng không sợ vươn cánh tay ra, ai oán nhìn thuốc ức chế trên tay sư phụ khoa y chậm rãi rót vào trong cơ thể cậu.

Ôi, ôi! Có nghe thấy được tiếng châm chọc xung quanh không?

Đó là lòng tự trọng của cậu thân là alpha, hồn nhiên rơi xuống đất, ngã đến vỡ vụn.

Nhưng Tạ Nhạc Phong tựa hồ còn đang đắm chìm trong thế giới của mình, không nhúc nhích, cúi đầu, nhìn trên mặt đất, giống như một oán A.

Mắt thấy Tạ Nhạc Phong còn muốn đem chuyện xưa nội tâm biểu diễn ra ngoài một lần, Lục Khởi đưa đánh khẽ đánh nhẹ lên đầu của Tạ Nhạc Phong: "Được rồi, thu lại một chút đi. ”

Tạ Nhạc Phong không hề phòng bị, thật sự bị dính cái vỗ này của Lục Khởi.

Cậu trầm mặc trong chốc lát, ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Trăn, chỉ vào Lục Khởi tố cáo hành vi của Lục Khởi: "Trăn nhi, hắn đánh anh!"

Lục Khởi nhất thời chịu không nổi, lui sang bên cạnh, thầm nghĩ làm bộ như mình căn bản không biết người này.

Hạ Trăn nghẹn một hơi, thân thể tự động lui về phía sau một bước, sau đó anh nghe được phía sau truyền đến tiếng cười của Cố Tử Chương, chỉ có một tiếng, rất nhẹ.

Anh quay đầu lại, chống lại tầm mắt bình tĩnh của Cố Tử Chương, vẻ mặt thản nhiên, tựa hồ tiếng cười vừa rồi cũng không phải do bản thân phát ra.

Thoáng chốc, trong lòng Hạ Trăn một cỗ cảm giác xấu hổ bộc phát, vì hành vi của Tạ Nhạc Phong, lại vì Tạ Nhạc Phong là ở trước mặt Cố Tử Chương chỉnh ra trận khôi hài này.

Quá mất mặt rồi!

Hạ Trăn lắc đầu, đem hết thảy ý nghĩ hỗn loại vứt bỏ ra khỏi đầu, trên mặt bảo trì sự bình tĩnh: "Đừng nghịch nữa, chúng ta đi thôi. ”

Nói xong, mọi người đều đi nhận đồ dùng nhiệm vụ của chính mình.

Trên đường Tạ Nhạc Phong không được an ủi, bất khuất mà tố cáo: "Mạng của tôi thật khổ, người khác bắt nạt thì thôi, liền quên đi, thế nhưng anh em tốt còn giúp người khác bắt nạt tôi, kết quả còn bị một anh em tốt khác đánh."

Nghe thấy lời này, Hạ Trăn dừng bước, nghiêm túc xoay người nhìn chằm chằm Tạ Nhạc Phong, Tạ Nhạc Phong bị nhìn chằm chằm quên nói hết lời, sững sờ hỏi: "Làm sao vậy? "

Hạ Trăn nhìn chằm chằm Tạ Nhạc Phong: "Nếu đã tổ đội, bốn người chúng ta chính là đồng đội của nhau, cậu ta không phải người khác. "
« Chương TrướcChương Tiếp »