Kỳ Diệu cảm thấy hơi đau răng, nhưng nhất thời cũng không biết làm sao, đành phải đưa viên Thông Linh thạch cho hắn, dự định sau này sẽ tìm cơ hội bỏ trốn.
Hai người vừa ra khỏi cửa không xa, thật không may, họ gặp một đội chấp pháp viên khác mặc trọng giáp, tay áp giải phạm nhân vừa bắt được.
Đó là một nam tử trẻ tuổi, quần áo xộc xệch, tóc tai rối bù như tổ quạ, trong mắt đầy vẻ ngây ngô.
Chẳng hiểu sao lại có chút quen mặt.
Kỳ Diệu đang định nhìn kỹ thì người kia chú ý đến ánh mắt khác lạ xung quanh, vừa đi vừa kéo họng hét toáng lên:
“Nhìn rõ chưa! Ta là đệ tử Lăng Vân tông! Lăng Vân tông của núi Lưu Minh! Tuyệt đối không phải đệ tử của Ngạo Thiên tông - đại kiếm phái số một thiên hạ!!!”
Thế nên, ánh mắt Kỳ Diệu dời xuống, rơi vào lệnh bài treo bên hông hắn.
Trên đó có ba chữ lớn chói mắt:
[Ngạo Thiên tông]
Kỳ Diệu: “……”
Nắm tay cứng lại.
Rất tốt, hôm nay đối địch tông môn cũng đang nỗ lực chối bỏ trách nhiệm đây mà.
Tên đệ tử đó cũng thấy Kỳ Diệu, trong khoảnh khắc, bốn mắt chạm nhau, hắn hít vào một hơi, vội cúi đầu, lẩm bẩm một câu nhỏ:
“Xấu quá.”
Ngay giây tiếp theo, hắn chú ý đến trang phục môn phái Lăng Vân tông trên người nàng, lại ngẩng đầu lên, đồng tử run rẩy kịch liệt.
Kỳ Diệu chầm chậm nhếch môi, để lộ tám chiếc răng trắng lóa.
Trong ánh mắt ba phần tuyệt vọng, năm phần bướng bỉnh, tám phần tan nát của hắn, nàng dừng bước, nét mặt như một cô bé ngây thơ chưa hiểu sự đời, hỏi với vẻ hồn nhiên:
“Ái chà, hóa ra đệ tử Lăng Vân tông, ai cũng mang theo lệnh bài của Ngạo Thiên tông à?”
Hắn đang định phản bác thì cúi đầu nhìn lại, hậm hực dậm chân:
“Đáng ghét! Sơ suất rồi.”
Xung quanh mọi người đều không biết phải diễn tả biểu cảm thế nào.
Chấp pháp viên nhịn mãi, cuối cùng không nhịn nổi nữa, kiên nhẫn khuyên nhủ:
“Đã mấy trăm năm rồi, ta nói, hai tông môn các ngươi, đến bao giờ mới dừng được mấy hành động vô vị này? Dù gì cũng đều là danh môn chính phái hàng đầu, sao lại cứ làm mấy chuyện vô đạo đức hãm hại lẫn nhau thế?”
Nghe vậy, tên đệ tử kia lập tức hỏi lại: “Ai là số một?”
Thấy vậy, Kỳ Diệu cũng không chịu thua: “Ai là số hai?”
Chấp pháp viên: “…”
Hắn quay đầu dặn dò thuộc hạ, mặt không biểu cảm:
“Đều bắt đi, bất kể là một hay hai, tất cả ba ngày không có cơm.”
Phòng giam cấp C.
Gió nhẹ thổi qua, ngọn nến lung lay, ánh sáng mờ mịt.