Ý thức được lời này của mẹ Đàm giống như là nhằm vào mình, khuôn mặt hoa trắng tinh xảo của Hạ Hà trong nháy mắt đã trắng bệch, lại giả bộ kiên cường, nói với mẹ Đàm:
"Dì à, con... con đã làm sai chỗ nào, khiến dì tức giận sao?"
"Nếu con làm chỗ nào không tốt thì dì có thể cứ việc nói với con, con đều sẽ sửa!"
Đôi mắt to như cây quạt của cô ta chớp chớp, chậm rãi bốc lên một lớp sương mù.
Tôi chỉ có thể nói, không hổ là nữ chính bạch liên hoa điềm đạm đáng yêu khiến người khác trìu mến ở trong trong tiểu thuyết.
Vừa mới mở miệng, mùi trà xanh thơm ngát quả thực đã nương theo hơi thở của cô ta mà đập vào mặt!
Nữ chính quả nhiên vẫn là nữ chính, nhưng giờ phút này chuyện làm tôi kinh ngạc lại là thái độ của mẹ Đàm.
Chỉ thấy Đàm mẫu quét mắt nhìn Hạ Hà, sau đó hừ lạnh một tiếng cực kỳ khinh miệt:
“Cô làm chuyện gì thì tự cô biết ẽo! Đừng cứ luôn bày ra dáng vẻ đáng thương này, làm như là người khác luôn bắt nạt cô vậy!"
"Muốn khóc thì cút ra ngoài mà khóc, đừng làm bẩn tiệc đầy tháng của con gái tôi!"
Mẹ Đàm nói xong dường như cảm thấy xui xẻo, quay đầu đi chỗ khác không muốn nhìn cô ta nữa.
“Mẹ!”
Thấy hôm nay mẹ Đàm bỗng nhiên thay đổi sắc mặt khiến cho người mình yêu tủi thân, trong ánh mắt anh hai nhìn về phía mẹ Đàm nhất thời sinh ra chút bất mãn.
Hạ Hà chịu tuie thân, giọt nước mắt kia không ngừng rơi xuống, trong nháy mắt liền khiến cho anh hai chó liếʍ kia của tôi vô cùng đau lòng.
Đang muốn giơ tay ôm Hạ Hà vào lòng trấn an, lại bị cha Đàm và nam chính Lâm Dương đột nhiên đến cắt đứt động tác.
“Sao lại vây quanh ở đây? Đã xảy ra chuyện gì?”
Ba Đàm và Lâm Dương vừa vặn đi đến, thấy Hạ Hà đang khóc khẽ cau mày mà nhìn về phía mẹ Đàm.
Lâm Dương cũng không ngoại lệ, nhìn thấy người phụ nữ trong lòng mình đang rơi lệ, trong mắt Lâm Dương xẹt qua một tia lệ sắc trong nháy mắt, nhưng chỉ là một cái chớp mắt.
Anh ta lấy khăn tay trong túi ra, làm bộ lạnh nhạt, xa lạ đưa khăn tay vừa lấy ở trong túi ra cho Hạ Hà.
Trong khoảnh khắc đầu ngón tay tiếp xúc, hai người nhanh chóng tách ra, trong mắt đều là cay đắng.
Ở đây không có bất kỳ người nào phát hiện giữa bọn họ có hơi không bình thường.
Chỉ có tôi, một đứa trẻ sơ sinh được người ta ôm trong tã lót, đôi mắt tròn xoe, nhìn thấy rõ ràng hành động nhỏ đưa tình giữa hai người.
Người trong sảnh chính thấy người nhà chúng tôi đã đến đông đủ, không khỏi nhao nhao tụ đến khen tặng bắt chuyện với mấy người, mẹ Đàm chỉ có thể miễn cưỡng nở một nụ cười đi theo ba Đàm đón tiếp mọi người.
Tôi được bảo mẫu ôm đi theo sau hai người, đôi mắt to nhìn như tò mò đánh giá tất cả chung quanh, nhưng trên thực tế lại là ăn dưa ăn đến quên cả trời đất.
Nhưng, những thứ này cũng chỉ là món khai vị, đã từng xem qua nguyên tác nên tôi biết rõ ràng hơn bất cứ ai, bữa chính tiếp theo đây không thể thiếu được!
Yến hội đến khúc giữa, ba Đàm nói xong lời chúc rượu khách sáo.
Nắm thời gian, tầm mắt của tôi bắt đầu nhìn chung quanh.
Trong tiểu thuyết, ngay tại bữa tiệc đầy tháng mà Đàm gia tổ chức cho nguyên chủ này, Lâm Dương đã cầm sợi dây chuyền gia truyền bảo của Lâm gia quỳ một gối xuống đất để cầu hôn với chị cả trước mặt vô số khách quý hào môn đến tham gia buổi tiệc này.
Chị cả đương nhiên là mừng rỡ như điên, lập tức đồng ý lời cầu hôn của Lâm Dương, lại không biết rằng, tất cả những chuyện này sẽ là khởi đầu cho sự diệt vong của Đàm gia.