Chương 2

Trịnh An Ninh vừa ra khỏi cửa đã thấy một người thanh tú hào phóng, khí chất tao nhã cao quý, chỉ là một bộ váy ngắn màu vàng nhạt, một chiếc áo choàng lông cáo màu trắng, tôn lên dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn, như một nụ hoa mẫu đơn chớm nở.

Cảm giác như bị đâm trúng tim.

Tha thứ cho nàng không có văn hóa, một câu chuột chũi đào cỏ đi thiên hạ, nội tâm kích động gọi:

[A, đây là tiểu tiên nữ từ đâu tới, sao lại đẹp như vậy?]

[Mỹ nữ, muốn ôm ôm]

[Tỷ tỷ gϊếŧ ta.]

Trịnh Uyển Ninh còn đang ngẩn người, đột nhiên nghe thấy tiếng chít chít, hoạt bát non nớt, lại có chút om sòm.

Là ai, ai đang nói chuyện?

Trong lòng nghi hoặc, lại làm bộ trấn định, nàng ấy nhìn quanh bốn phía, muốn nhìn xem nơi phát ra thanh âm, lại bị tiểu cô nương ở cửa hấp dẫn ánh mắt.

Nhìn về phía cửa phòng mở ra, cửa ra vào đã có một tiểu cô nương đứng thẳng, dáng dấp đáng yêu non nớt, phía sau đi theo tiểu nha hoàn Như Ý.

Nghĩ đến đây chính là ấu muội của nàng ấy.

Khóe môi Trịnh Uyển Ninh hơi cong lên, dáng vẻ ngàn vạn đi tới, nhìn về phía Trịnh An Ninh.

"Tiểu muội, ta là Ngũ tỷ Trịnh Uyển Ninh của muội, tới đón muội về nhà!"

[Cái gì, cái gì, đây chính là tỷ tỷ tâm cao ngất trời, mạng mỏng hơn giấy? Hay là nữ phụ ác độc?]

[Nàng còn muốn chết muốn sống phí hết tâm tư gả cho nam chính, kết quả không sánh bằng bạch nguyệt quang chân ái thì thôi, cuối cùng cả nhà chúng ta đều chôn cùng.]

[Thảm nhất là cả nhà chúng ta đều là đá kê chân, gian khổ sở đỡ nam chính thượng vị, nam chính quay đầu liền bán đứng chúng ta, cả nhà chém đầu, dùng xong liền ném, ta phi, cẩu nam nhân.]

[Thảm, quá thảm.]

Trịnh Uyển Ninh nghe thấy tiếng động bên tai, tay run rẩy, vẻ mặt suýt chút nữa không kiềm được, phá án, là người muội muội trước mặt này, nhưng nàng không hề hé miệng, hơn nữa còn ra vẻ ngoan ngoãn đáng yêu, lại có chút thẹn thùng.

Nữ phụ ác độc? Cái quỷ gì?

Trịnh Vân Hiên hắn còn đang suy nghĩ, đột nhiên nghe thấy có người đang nói chuyện, nhìn chung quanh hồi lâu cũng không tìm được nơi phát ra âm thanh, nghe được câu tỷ tỷ mệnh mỏng hơn giấy kia, mới xác định là truyền đến từ hướng của tiểu cô nương kia.

Trịnh Vân Hiên cũng không kịp phản ứng, tưởng là thanh âm nói chuyện với nhau từ nơi nào truyền đến.

Trịnh An Ninh đi thẳng tới trước mặt Trịnh Uyển Ninh.

Nội tâm Trịnh An Ninh còn đang có một đoạn thu phát kích động.

[Không được, tuyệt đối không được, ta phải bảo vệ nàng, tuyệt đối không thể để nàng yêu đương, không thể để cho nàng bị nhốt ở hậu viện bị tra tấn, cuối cùng cứ thế chết vì lạnh, chết vì đói.]

[Tên chó chết kia rất khôi hài, tỷ ta đã chết mấy ngày rồi, thi thể cũng thối rữa rồi, hắn còn hỏi quản gia: "Vương phi đã biết sai chưa?"]

[Cười chết, vương phi cũng thối luôn rồi.]

[Chuyện xui xẻo nhất, lúc tỷ ta còn sống không biết quý trọng, sau khi chết, còn ôm thi thể tỷ ta không cho tỷ ta nhập thổ vi an.]

[Còn luôn miệng nói người hắn ta yêu nhất vẫn là tỷ ta, có cái mông, cẩu nam nhân, cuối cùng hắn cũng không có kết cục tốt, hừ.]

[Làm sao, thâm tình đến muộn còn rẻ mạt hơn cỏ rác, cẩu nam nhân này, thật sự là tiện.]

[Đừng để cho ta nhìn thấy hắn, nếu không bắt hai con quỷ quấn lấy hắn, tuy ta cũng sợ quỷ, huhu.]

Trịnh Uyển Ninh cố gắng biểu hiện trên mặt, nhịn xuống không phát tác, nàng ấy có chút sụp đổ, tương lai nàng ấy sẽ thảm như vậy sao? Bị ngược đãi, bị chết cóng?

Nghĩ nàng ấy đường đường là đệ nhất tài nữ, vận mệnh lại nhấp nhô như thế, còn có yêu đương mù quáng kia nữa, đó là cái gì?

Trịnh Vân Hiên cũng liều mạng khắc chế chính mình, nhưng bàn tay run rẩy đã bán đứng hắn, thân muội muội của hắn thế mà bị chết cóng chết đói?