Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta, Cả Triều Văn Võ Tranh Đấu Đến Điên Rồi

Chương 1

Chương Tiếp »
[Ting...!!! Nơi này là văn học thần kinh, một lời không hợp liền nổi điên, hệ thống cũng không mạnh lắm! Để ý thận trọng.

Hệ thống cũng không mạnh lắm!

Hệ thống cũng không mạnh lắm!]

Nắng sớm nhẹ nhàng, mặt trời mọc lên ở phương đông.

Thời tiết rét lạnh, đêm qua vừa có một trận tuyết rơi, bên ngoài còn có tiếng quét tuyết truyền đến, chổi va chạm vào phiến đá xanh, tiếng "sàn, sàn" vang lên không ngừng.

Cẩn thận nghe còn có tiếng nói chuyện truyền đến, từ xa đến gần.

Trong phòng ấm áp dễ chịu, màn che màu xanh da trời bị người xốc lên, lộ ra người bị chăn mền quấn chặt ở trên giường, cả người từ đầu đến chân không để lại khe hở.

Một nha hoàn vội vàng cuống cuồng mở cửa đi vào, ánh mặt trời xuyên qua cửa chiếu vào, tăng thêm không ít màu ấm áp.

Sáng sớm tinh mơ, đang ngủ bị người lay tỉnh, cả người mơ mơ màng màng, không biết hôm nay là ngày nào.

Tiểu nha đầu Như Ý vội vàng xốc chăn của nàng lên, ngoài miệng còn không ngừng lẩm bẩm...

"Mặt trời đã lên cao rồi, tiểu thư sao còn chưa dậy, Ngũ tiểu thư và công tử đều đã tới rất lâu, đã chờ người rồi."

"Tiểu thư, người để tâm chút đi, sắp hồi phủ rồi, người còn không cố gắng như vậy thì về sau có thể làm sao đây..."

Như Ý gấp muốn chết, tiểu thư từ nhỏ được đưa đến đạo quán, nói dễ nghe một chút là sợ tiểu hài tử nuôi không sống nổi, phải ở thánh địa đạo môn cẩn thận nuôi, nói khó nghe một chút không phải là lưu đày sao.

Tuy nói các chủ tử thỉnh thoảng đưa đồ tới, nhưng tiểu thư từ nhỏ đã bị phê mệnh, trước mười tuổi không thể tiếp xúc người nhà cũng không thể ở cùng một chỗ với người nhà, nếu không sẽ dễ chết non.

Hơn nữa tiểu thư từ nhỏ yếu ớt nhiều bệnh lại chưa từng tiếp xúc với chủ tử trong phủ, cái này nhỡ đâu vận khí tốt có thể được ưu ái, vận khí không tốt chết như thế nào cũng không biết, nếu như gặp phải người tâm ngoan thủ lạt, cái này...

Tiểu thư đáng thương của ta.

Trịnh An Ninh còn đang mơ hồ, tự nhiên không biết tiểu nha hoàn của nàng sắp khóc, đang không ngừng tưởng tượng, tiểu thư tốt của nàng ấy đã chết vô số lần.

["Ting" tìm được kí chủ thích hợp, trong cài đặt hệ thống, đại sư thần côn... Phi, đại sư huyền học dưỡng thành hệ thống phục vụ cho ngài, hóng hớt xem bói, bói toán…]

Trịnh An Bình tốn sức mở to mắt, nhanh chóng gỡ chăn mền bị xốc lên, đắp lêи đỉиɦ đầu, tiếp tục ngủ say, trong chăn truyền ra thanh âm lười biếng.

"Như Ý tốt, để tiểu thư nhà ngươi ngủ thêm một chút đi, chỉ một chút..."

Như Ý bất đắc dĩ nhìn động tác của tiểu thư nhà mình, cũng không đồng ý, lần nữa dùng sức xốc chăn lên, trực tiếp xách tiểu cô nương lên.

Cũng mặc kệ nàng tỉnh hay không, cứ kéo chăn ra rửa mặt, lại không bị thương nàng, có thể thấy được nàng ấy làm vô cùng thuần thục.

Tuy nói ở tại đạo quán lớn lên, lại chưa từng cắt xén chi phí, toàn bộ phòng ngủ được đốt than lửa ấm áp.

Trịnh An Ninh bị khăn ướt dán lên mặt, từ từ tỉnh táo lại, lúc này mới nhớ tới hôm nay là ngày nàng hồi phủ.

Nàng đã tới nơi này một đoạn thời gian, chậm rãi tìm tòi, mới biết được mình xuyên vào trong một quyển sách, cũng may nguyên chủ chỉ là tiểu cô nương, tính cách cũng không xuất sắc, lúc này nàng mới không bị coi là yêu nghiệt.

Nhưng nghĩ đến vận mệnh kế tiếp, lại cảm thấy ông trời đùa giỡn với nàng, nàng lại chỉ là bia đỡ đạn, còn là một quỷ đoản mệnh.

Tỷ tỷ là nữ phụ ác độc.

Cả nhà bọn họ đều là đá kê chân cho nam nữ chính.

Chuyện chết người nhất, nơi này có quỷ...

Ai có thể biết được, nguyên chủ lại có một đôi mắt âm dương, có thể nhìn thấy một số thứ không nên nhìn thấy.

Nguyên chủ từ nhỏ đã được đưa ra ngoài, cũng bởi vì luôn luôn nhìn thấy đồ vật không sạch sẽ, dẫn đến bị dọa đến vẻ mặt hoảng hốt, đúng lúc gặp được Thanh Vân quán chủ ở kinh đô, nghe nói việc này, bấm ngón tay tính toán, có duyên phận sư đồ với nàng, liền thu nàng làm đồ đệ, mang về Thanh Vân quán.

Thế cho nên, mấy ngày trước còn ném nguyên chủ đi bãi tha ma, lấy danh nghĩa là trải nghiệm rèn luyện, có trời mới biết nàng đã trải qua cái gì, sau đó nàng liền tới đây.

Rất nhanh Trịnh An Ninh đã thu dọn xong, bởi vì tuổi còn nhỏ cũng không cần trang điểm, trực tiếp thay y phục là có thể ra ngoài.

Trịnh Uyển Ninh và nhị ca Trịnh Vân Hiên của nàng ở trong sân chờ đợi đã lâu, tuy rằng nói muội muội này chưa từng gặp qua, nhưng vẫn vô cùng chờ mong nhìn thấy người muội muội này, đồng thời cũng vô cùng thương tiếc cảnh ngộ của nàng.

Bọn họ cũng nhiều năm không gặp, chỉ nhớ bộ dáng trẻ con lúc còn nhỏ, một cục nho nhỏ.
Chương Tiếp »