[Xui xẻo!]
Ngân Lang bớt chút thời gian quay đầu lại: "Ngao ô.”
Vân Mộ Thu: "......”
Không kêu ngươi!
Thấy Kỳ Chiết không đáp, thế tử hít sâu, tiếp tục phát ra ân cần thăm hỏi hữu hảo, "Bệ hạ trễ như vậy không... mệt sao? Tại sao còn chưa trở về tẩm cung nghỉ ngơi vậy?”
[Muộn như vậy không ngủ đi lung tung cái gì hả? Mau chuồn về tẩm cung đợi không được sao?]
Bệ hạ đi tới Cẩm Tuyền cung im lặng trong góc tường nghe nửa khắc, ánh mắt thật sâu.
Nếu hắn không đến, tên của Ngân Lang đều đã sửa lại.
Lời này đương nhiên không thể nói, Kỳ Chiết vén ống tay áo lên, lộ ra hai vòng mực quấn quanh cổ tay hắn. "Con rắn nhỏ của ngươi muốn gặp ngươi."
“Tê tê”. Dược Xà vươn đầu, mắt dựng thẳng vui vẻ, Thu Thu nha.
“Ngao?” Tại sao Lãnh Băng Băng lại đi theo Tiểu Chiết?
Kỳ Chiết sờ sờ Ngân Lang, thấp giọng nói: "Ngoan, nó có tác dụng.”
Ngân Lang giống như nghe hiểu ngao ô một tiếng.
Cách nửa sân nhìn thấy động tác Dược Xà ngẩng đầu lên, Vân Mộ Thu không nghi ngờ chút nào, tin lời Kỳ Chiết nói.
Y buông vạt áo, vừa đi qua vừa nói. "Vất vả cho bệ hạ rồi.”
[Độc dược của ta đâu? Nếu đại nhân vật phản diện còn lắc lư trước mặt ta, ta thật sự phải nghĩ biện pháp cho hắn một bài học.]
[Lúc trước trên đường chịu đựng không ra tay là sợ bị người hoài nghi, hiện tại trở lại trong cung, ai biết có bao nhiêu người muốn gϊếŧ hắn, tiểu gia ta cho dù xuất thủ, bằng vào hào quang nhân vật chính tất nhiên cũng có thể toàn thân trở ra.]
Thế tử tâm khẩu bất đồng với bản lĩnh, Kỳ Chiết từ trước đến nay là tán thành, đối với chuyện y nhớ kỹ hạ độc mình, Kỳ Chiết cũng chỉ có thể nói chúc y được như nguyện.
Hắn nháy mắt với thị vệ phía sau, người sau cầm đống tấu chương và quần áo của bệ hạ vào trong điện.
Vân Mộ Thu hồn nhiên không phát giác, sau khi trêu chọc Dược Xà một lát mới nhớ lại một chuyện. "A đúng rồi bệ hạ, đêm nay ta ngủ ở đâu vậy?"
[Than ôi, chắc chắn là đại nhân vật phản diện sẽ không sắp xếp chỗ tốt cho ta.]
Y ngồi ở vườn hoa bên cạnh ngửa đầu, Ngân Lang và Dược Xà cũng ngẩng đầu nhìn Kỳ Chiết, ba đôi mắt đều sáng lên, vẻ mặt nghi vấn lại giống nhau như đúc.
Ánh mắt Kỳ Chiết từ Ngân Lang chuyển qua mặt thế tử, có hỏi có đáp. "Tây điện.”
Cẩm Tuyền cung chia làm ba điện đông chính tây, chính điện không đề cập tới, đông điện là Ngân Lang ở, tây điện trống không.
Không nghĩ tới chính mình và Ngân Lang có thể cùng ở Cẩm Tuyền cung, động tác gảy đuôi rắn của Vân Mộ Thu mãnh liệt dừng lại, y không bằng tranh thủ ngủ một cái phòng đi.
Có trời mới biết trên đường từ Quảng Lăng về Lâm An, y hâm mộ nhân vật phản diện lớn đến mức nào mỗi đêm đều có thể ôm lông xù đi vào giấc ngủ, Vân Mộ Thu chua đến răng cũng muốn cắn nát.
Vẻ mặt thế tử thành khẩn, vô cùng hiểu chuyện đề nghị. "Bệ hạ, nếu nhiệm vụ của ta là chăm sóc Ngân Lang, cách đến gần chút tự nhiên thuận tiện, đơn giản để thị nữ thu thập giường mềm ở Đông điện là tốt rồi, ngài thấy thế nào?"
Đối diện với ánh mắt sáng quắc của y, Kỳ Chiết không chút do dự. "Trẫm cảm thấy không được tốt lắm.”
Bệ hạ cũng không phải rất muốn cho tiểu thế tử cùng hắn ở chung một phòng.
Vân Mộ Thu: "......”
[Tiểu tử ngươi cự tuyệt nhanh như vậy làm gì?]