Nhìn ra nó nghi hoặc, Kỳ Chiết hiểu rõ lắc đầu, rốt cuộc không phải Ngân Lang, nghe không hiểu cũng bình thường.
Nói đến Ngân Lang, đôi mắt hắn hiện lên ý cười, thôi, bận rộn chính sự trước.
Xử lý xong thư tín Ảnh vệ trình lên, Kỳ Chiết gọi người đóng gói tấu chương triều thần, thị vệ quen thuộc tìm gói hàng cất kỹ, theo bệ hạ đi Cẩm Tuyền cung.
Đại thần ngoài thành không hề nói sai, tấu chương bọn họ viết đúng là dùng để lót ổ cho Ngân Lang.
Không trách Kỳ Chiết xử lý như thế, ai bảo bên trong không chỉ không có chính sự, cũng không có một câu hắn thích nghe.
Lại nói vì sao lại lót ổ cho Ngân Lang đây? Bởi vì nó là học Chiết Tinh - - Tiểu Chiết đọc sách ta đọc sách, Tiểu Chiết ăn cơm ta ăn cơm, Tiểu Chiết làm gì ta làm đó.
"Không phải chứ sói con, buổi tối ngươi ngủ là nằm ở trên thứ đồ chơi này?" Thế tử khϊếp sợ.
“Ngao ngao?” Ngân Lang nghiêng đầu.
Dùng tấm nỉ mềm mại thượng hạng làm thành ổ sói, bên trong trải đầy từng trang giấy, chữ viết trên đó mỗi cái đều không giống nhau, y buộc vạt áo vào bên hông, bò vào trong ổ sói.
Mỗi lần Vân Mộ Thu xem một trang, lại cảm thấy nhiệm vụ gian khổ của mình, cùng với trách nhiệm trọng đại trên vai nam chính. "Tất cả đều là tấu chương, tất cả đều là lời tâm huyết của đại thần.”
Y lắc đầu, xoay người ngồi khoanh chân, cảm thán với Ngân Lang. "Đối xử với đại thần như vậy, khó trách hắn bị mắng là bạo quân.”
Ngân Lang nghe không hiểu, nghiêng đầu lại, nhưng nó nhớ người này, là người đầu tiên Tiểu Chiết cho phép sờ sờ đầu nó.
Bộ lông trong veo như ánh trăng mang theo màu xám nhàn nhạt, giống như bạc giống như kim huy, cái đuôi bồng bềnh rủ xuống phía sau, khi Ngân Lang chớp chớp đôi mắt băng lam nhìn người, thật sự ngoan ngoãn đến mức không giống như con sói.
Vân Mộ Thu thấy ngứa tay, đang muốn mở miệng gọi nó lại đây sờ sờ đầu, lời đến bên miệng nhịn không được lại nhíu mày. "Ngươi nói ngươi đó sói con, chỗ nào cũng tốt, nhưng vì sao tên phải gọi là bệ hạ?"
Mỗi lần nghe thị nữ gọi một tiếng, y đều phải nhớ lại thời gian nửa tháng trước cùng đại nhân vật phản diện sớm chiều ở chung .
“Tên này không hay”. Y vuốt cằm cân nhắc, dễ mắc tâm bệnh.
Suy tư một lát, y thử nhìn về phía Ngân Lang, "Ta đổi tên cho ngươi nhé, Tiểu Lang, loại mà hai ta biết.”
Ngân Lang lắc lắc cái đuôi nghiêng mặt qua, không cần.
Thế tử vươn tay giữ lại: "Đừng mà, ta đặt tên là Hữu Nhất Thủ, ngươi nghe xong xem có hài lòng không?”
Thân thể y bất giác nghiêng về phía trước nhìn phản ứng của Ngân Lang, đã thấy lỗ tai nó giật giật, đột nhiên mở ra hai bên, toàn bộ con sói "Hưu" chạy ra ngoài, Tiểu Chiết tới rồi Tiểu Chiết tới rồi!
Vân Mộ Thu không rõ ràng tình huống, luống cuống tay chân đứng lên đuổi theo nó, "Ngươi chạy cái gì, Lang đại gia, ngươi không muốn sửa thì không sửa, đừng chạy mà, ai đứng lại!"
Vân Mộ Thu đuổi theo ra cửa điện, y không có ý định chạy, thở ra ôm lấy cột trụ dưới mái hiên chỉ huy thị nữ thị vệ. "Các ngươi thất thần làm gì? Nó muốn bỏ chạy, truy… “
Nói đến nửa đoạn, y thấy rõ tình hình trong viện.
Ngân Lang "hồng hộc" chạy tới, lắc lắc cái đuôi ở bên chân một người vui vẻ mừng rỡ.
Người nọ giương mắt nhìn qua, mang theo vẻ mặt không chút thay đổi, Vân Mộ Thu mỉm cười vẫy vẫy tay. "Bệ hạ buổi tối tốt lành, bệ hạ vạn phúc kim an nha.”