[Người huynh hệ này sợ là nhìn mặt chọn người, cấp dưới bên cạnh không có ai xấu.]
Nghe vậy, ánh mắt Kỳ Chiết từ trên mặt Vĩnh Dạ và Trường Minh liếc qua, chưa kịp phản ứng lại nghe thấy người đưa lưng về phía hắn nói thầm trong lòng. [Chiếu theo suy đoán như vậy, hậu cung của hắn ba ngàn mỹ nhân tất nhiên cũng không kém, ai, ta nói làm hoàng đế thật sảng khoái nha, ngồi ôm mỹ nhân thiên hạ.]
Kỳ Chiết kế vị hai năm, hậu cung không có một vị phi tần: "......"
Vân Mộ Thu rốt cuộc là muốn làm hoàng thượng mà làm hoàng thượng, hay là muốn ngồi ôm mỹ nhân thiên hạ rồi làm hoàng thượng?
Vấn đề này tự nhiên không cách nào có được đáp án.
Có điều chuyện tuyệt không có khả năng phát sinh, hắn cũng không cần hao tâm suy tư.
Tiếng lòng dần dần đi xa, Kỳ Chiết đưa mắt nhìn bóng lưng tràn ngập suy tư của thiếu niên đi ra ngoài, ngay khi hắn sắp sửa thu hồi tầm mắt, người vượt qua cửa điện quay đầu, vẻ mặt tươi cười dùng sức vẫy vẫy tay với hắn.
“Bệ hạ hẹn gặp lại nha.”
Niềm vui trên mặt hoàn toàn không che giấu được, có thể khái quát là "Cuối cùng cũng không cần ở bên cạnh bạo quân này đợi sảng khoái chết nữa, gia muốn đi tuốt lông xù, không bao giờ cần mỗi ngày nhìn thấy nam nhân mặt lạnh nữa ô hô~".
Kỳ Chiết: "......"
Hắn cũng muốn biết vì sao chính mình đọc hiểu được.
Trường Minh vùi đầu tính toán lão tiền bối còn cần thời gian bao lâu mới trở về, thuốc của chủ tử còn có thể kiên trì bao lâu, thình lình nghe được tiếng phân phó.
“Trường Minh, bảo người ta dọn một chỗ trong Ngự Thư Phòng, bắt đầu từ ngày mai, đem bộ phận thư tịch Tàng Thư các cần biên soạn lại đây, chuyên môn giao cho thế tử điện hạ ghi chép.”
Trường Minh nghi hoặc: "Chủ tử, không phải người bảo thế tử chăm sóc Ngân Lang sao?”
Sao lại để người ta bận rộn chuyện Tàng Thư Các.
Đương nhiên Kỳ Chiết không thể nói không muốn có người rời khỏi hắn vui vẻ như vậy.
Hắn ra vẻ bí hiểm: "Hoài vương tung tích không rõ, thế tử là lợi thế kiềm chế hắn, đương nhiên nên ở lại bên người chú ý nhiều hơn.”
Trường Minh nhíu mày, chợt bừng tỉnh đại ngộ, hiện giờ đại thần trong triều trung thành với chủ tử có thể đếm được trên đầu ngón tay, phái trung lập cũng đều là lão giảo hoạt không dính nồi, tiền triều có Thẩm Tri Cơ nắm giữ, hậu cung lại có Thái hậu cùng liên hợp.
Nếu Hoài Vương thật sự có lòng không thần phục, thế tử coi như là một con tin, khi đó lại dùng kế để Hoài Vương và Thẩm gia trai cò tranh nhau ngư ông đắc lợi, chủ tử có thể ngư ông đắc lợi, không đánh mà thắng ngồi vững vàng ngôi vị hoàng đế.
Vẽ xong bánh cho mình, Trường Minh mặt đầy hồng quang lĩnh mệnh lui ra. "Chủ tử mưu tính sâu xa, thuộc hạ bội phục.”
Kỳ Chiết hoàn toàn có thể nhìn ra hắn đang suy nghĩ cái gì: "...?”
Nhưng nếu thống lĩnh đã tìm được lý do hợp lý cho hành động của hắn, Kỳ Chiết cũng thuận tay đẩy thuyền.
Dược xà quấn ở trên cổ tay hắn, thấy trong điện không có ai, nó từ trong ống tay áo nhô ra cái đầu nhỏ nhìn trái nhìn phải. "Tê tê?" Lông xù đâu?
Đương nhiên Kỳ Chiết không nghe rõ lắm lời của nó, ngược lại nhìn dáng vẻ không đề phòng của nó, nhịn không được gập ngón tay nhẹ điểm dược xà. "Mệt ngươi là độc xà, cảnh giác còn không bằng Tiểu Chiết."
Dược xà "Tê tê", dựng thẳng đồng tử tò mò, cảnh giác là điểm tâm gì ngon sao?