"Ngân Lang là sủng vật của bệ hạ, ngày thường có ba đội Kiêu Vệ thay ca chăm sóc, thế tử thân thể kiều thể quý, chưa từng làm việc nặng, thật sự có thể chăm sóc tốt?"
Không đợi Vân Mộ Thu lên tiếng, hắn vội vàng nói tiếp. "Không bằng đi Tàng Thư Các biên soạn mục lục thư mục thoải mái một chút, điện hạ nghĩ như thế nào?"
Vân Mộ Thu: "...?”
Điên rồi, đầu óc y có bệnh mới đi thư viện!
"Thống lĩnh đại nhân xem thường ta rồi”. Vân Mộ Thu nào còn nhớ rõ nhân thiết tiểu công tử cao quý xinh đẹp, nghe đến sách là bắt đầu mơ hồ, trong đầu chỉ có hai chữ "Chạy mau".
Y đứng lên nhìn về phía Kỳ Chiết. "Bệ hạ có điều không biết, phụ thân ta quanh năm không ở trong phủ, gà vịt cá ngỗng nuôi trong phủ đều do ta chăm sóc, một đám mập mạp cường tráng, rất rắn chắc.”
Thậm chí giơ ngón tay cái lên, tự hào về mình.
Vân Mộ Thu mặt không đỏ tim không đập nói hươu nói vượn, phối hợp với khuôn mặt ngoan ngoãn lộ răng cười, vô cùng có sức thuyết phục.
Đáng tiếc trong điện hai người, một người mí mắt cũng không nâng, một người thịnh tình thuyết phục hắn đi Tàng Thư Các.
Thế tử điện hạ: "......"
Hôm nay cho dù y có chết, bị bạo quân ban thưởng một trượng hồng, cũng tuyệt đối không có khả năng đi Tàng Thư Các!
Không nghe âm thanh thống lĩnh bên tai, Vân Mộ Thu liếc nam nhân mặt lạnh rõ ràng là "đầu sỏ gây nên" lại làm ra dáng vẻ chuyện không liên quan đến mình, biết rõ việc này nói với Trường Minh vô dụng.
"Bệ hạ bệ hạ”. Vân Mộ Thu tự giác dọc theo đường từ Quảng Lăng về Lâm An ở chung với Kỳ Chiết thật là hài hòa, vén áo lên "lộp bộp lộp bộp" giẫm lên ngự đài bảy tầng, rút ngắn khoảng cách giữa hai người.
Y chạy gấp, đuôi tóc buộc cao nhảy nhót trượt xuống vài sợi rơi ở trước người. "Bệ hạ, thống lĩnh đại nhân suy nghĩ cho ta như vậy, ta vô cùng cảm động, nhưng nếu để cho thần tử khác biết, truyền đi tất nhiên đối với thanh danh của ngài không tốt.”
[Lật lọng không phải quân tử nên làm, huống chi ngươi chính là Hoàng Thượng, nhất ngôn cửu đỉnh đó làm ơn!]
“Đối với thanh danh trẫm có tổn hại?” Kỳ Chiết hỏi ngược lại.
Hắn chậm rãi chuyển tầm mắt từ trang sách sang trên mặt Vân Mộ Thu, cảm xúc nơi đáy mắt không rõ.
“Đúng vậy bệ hạ”. Vân Mộ Thu nghiêm trang gật đầu. “Tất cả mọi người nói Quân Vô Hí Ngôn mà.”
[Thay đổi xoành xoạch giống cái gì hả? Làm Hoàng thượng nào có làm như vậy, khó trách tiểu tử ngươi là nhân vật phản diện, chậc chậc chậc.]
Tướng mạo của y cười rộ lên đặc biệt ngoan, ánh mắt lại chân thành tha thiết, có vẻ rất có tính lừa gạt.
Nếu không phải Kỳ Chiết có thể nghe được suy nghĩ trong lòng y, sợ là thật sự sẽ cảm thấy Vân Mộ Thu đang suy nghĩ cho hắn.
Ít nhất Trường Minh đã cảm thấy thế tử nói những lời này là vì suy nghĩ cho chủ tử, hắn rất là cảm động. "Nói như thế, ngược lại thuộc hạ suy nghĩ không chu toàn, thế tử điện hạ lấy đại cục làm trọng, thần hổ thẹn.”
Vân Mộ Thu mặt không đỏ tim không đập khoát tay. "Khách khí khách khí, thân là bề tôi, tự nhiên nên suy nghĩ cho bệ hạ.]
[Bản thân ta co được dãn được, hết thảy vì lông xù.]
Chỉ biết Trường Minh không trông cậy vào được, may mắn Kỳ Chiết vốn cũng không có ý định dựa vào hắn, Vân Mộ Thu thích Ngân Lang biểu hiện rất rõ ràng, điểm ấy không thể nghi ngờ.
Trình độ học thức của Vân Mộ Thu, từ lúc hắn đọc sách là có phản ứng buồn ngủ cũng có thể nhìn thấy manh mối.