Chợt không thể khống chế mà nhớ lại chặng đường ở chung, đột nhiên Kỳ Chiết có chút không nhìn thấu Vân Mộ Thu, nhưng trước mắt không kịp ngẫm lại, hắn mạnh mẽ gạt bỏ suy nghĩ, lười quản người run rẩy đầy đất kia, nhìn về phía người duy nhất trong điện có khả năng trả lời.
“Trường Minh, ngươi cho rằng nên xử trí Hoài Vương thế tử như thế nào?”
Hai mắt Trường Minh trừng lớn, cùng Kỳ Chiết nhìn nhau thật lâu, ngược lại nhìn về phía Vân Mộ Thu quỳ trên mặt đất, như thế nào mới có thể để cho thế tử điện hạ vừa chịu chút ủy khuất lại có thể ở lại bên cạnh chủ tử đây?
Các lão thất phu hiện tại an phận, lúc trước ý tứ sáng loáng còn kém ném thế tử đến Đại Lý Tự, vậy sao được?
Đầu óc hắn quả thực hỗn độn, trong hỗn độn đột nhiên linh quang lóe lên. "Chủ tử, lúc đó khi tìm kiếm tung tích Hoài Vương, ngoại trừ phái Nhị Thập Vệ, Kiêu Vệ cũng cần phái nhân thủ, như vậy bên người Ngân Lang sẽ thiếu người trông coi."
“Không bằng để thế tử điện hạ ở lại trong cung chiếu cố Ngân Lang đi”. Trường Minh nói.
Một lời vừa nói ra, sắc mặt các đại thần trong điện đều biến đổi, khó trách tuổi còn trẻ có thể trở thành tâm phúc đắc lực nhất bên cạnh bệ hạ , chiêu số tổn hại không kém bao nhiêu với bệ hạ.
Lấy thân vương tước chăm sóc súc sinh hạ tiện kia, an bài như vậy, có thể nói vừa không mất thể diện lại trừng phạt vừa vặn.
Kỳ Chiết đảo qua sắc mặt mọi người trong điện, cuối cùng dừng ở trên người Vân Mộ Thu, nếu không phải y yên tĩnh quỳ gối ở phía trước, các đại thần phía sau không nhìn thấy sắc mặt y, sợ là mỗi người đều có thể nhìn thấy y toét miệng cười.
Cho dù hiện tại không nghe được tiếng lòng của thế tử, Kỳ Chiết cũng có thể cảm nhận được y vui sướиɠ tới mức miệng cong lên như thế nào.
Lại nhìn vẻ mặt kiêu ngạo của Trường Minh, hắn cười lạnh, ngươi sẽ không cho rằng đề nghị của mình rất có đầu óc chứ?
Trường Minh nghi hoặc: Nếu không thì sao?
Kỳ Chiết: "......"
Vốn nghĩ sau khi tu sửa tàng thư các trong cung mới cần biên soạn mục lục thư mục, vừa vặn xếp Vân Mộ Thu vào đấy. Lấy tính tình thế tử điện hạ đọc sách là buồn ngủ, tất nhiên lật không ra động tĩnh gì.
Hắn quét mắt nhìn một vòng trong điện, đem thu hết mặt mọi người vào đáy mắt, thế nhưng lời này của Trường Minh hiển nhiên đã được các đại thần tán thành.
So với biên soạn Tàng Thư Các, chăm sóc Ngân Lang hiển nhiên càng hợp tâm ý một đám thần tử.
“Theo lời ngươi nói”. Kỳ Chiết thôi, phất tay. “Đều lui ra đi.”
Dừng một chút, hắn mới nói: "Thế tử và thống lĩnh lưu lại.”
Để quan viên chậm rãi giải tán xong, Vân Mộ Thu nhất thời đè nén không được vui sướиɠ, gấp không chờ nổi ngẩng đầu hỏi. "Bệ hạ, khi nào thì ta đi chiếu cố Ngân Lang? Hôm nay hay là ngày mai?”
Vừa nghĩ tới có thể chiếu cố lông xù, ngay cả châm chọc chủ nghĩa phong kiến vạn ác Vân Mộ Thu cũng không quan tâm, quỳ thì quỳ đi, coi như là nhập gia tùy tục, loại chuyện này về sau còn nhiều lắm.
Đạo đức thể diện gì gì đó có thể ném thì ném, sống mới là chuyện quan trọng nhất.
Thấy y như thế, Trường Minh trừng to mắt, bỗng nhiên hồi tưởng lại nụ cười lạnh của chủ tử vừa rồi, lúc này mới hiểu được.
Lại nhìn chủ tử cụp mắt không nói, vuốt ve tờ giấy viền lông trong tay, Trường Minh chọn lựa một hồi ở trong đầu, cuối cùng lấy ra chủ ý của Kỳ Chiết.