“Trước khi trẫm mang người về, một đám các ngươi kêu nghịch tặc phản thần tất nhiên phải tru.”
"Làm sao bây giờ lại làm ra sắc mặt của người tốt?" Hắn làm như cảm thấy buồn cười, độ cong bên môi càng ngày càng sâu, thậm chí cười lặp lại hai lần. "Thế tử thân phận tôn quý."
Tiếp theo rầm rầm quỳ một đám lớn, còn lại Vân Mộ Thu ngơ ngác dứng tại chỗ, trái nhìn phải nhìn, không phải chứ mấy người huynh đệ, chuyện gì vậy?
Đế vương trẻ tuổi trời sinh đôi mắt đen cực kỳ thuần túy, mặt không chút thay đổi nhìn lại, giống như một thanh lợi kiếm quanh năm uống máu.
Hắn nói: "Đã như thế, lại tôn quý một chút cũng không sao, cái ngôi vị hoàng đế này của ta không bằng cho y ngồi thì thế nào?"
Vân Mộ Thu: "...?”
Huynh đệ ngươi không thích hợp.
Ngươi đột nhiên nổi điên cái gì?
Trong lúc nhất thời, các đại thần quỳ xuống "Bùm bùm" dập đầu vang dội, trong miệng hô to bệ hạ thứ tội, dập đầu rất ra sức, hô rất chân tình sâu sắc.
Vân Mộ Thu: "......"
Rốt cuộc ta vừa bỏ lỡ cái gì vậy trời?
Có phải thế giới đã nhấn nút tua nhanh mà ta không biết?
Vân Mộ Thu sững sờ cùng người khác nhìn nhau chừng mười giây, sau đó hậu tri hậu giác mới ý thức được hình như mình cũng cần quỳ xuống.
Đứng quá cao dễ bị cue, quỳ xuống hẳn là sẽ tránh bị điểm danh.
Các đại thần vừa dập đầu vừa cầu xin tha thứ, Vân Mộ Thu lẫn lộn trong đó hết nhìn đông tới nhìn tây, thấy được thống lĩnh Trường Minh cách đó không xa một chân quỳ xuống đất, phát hiện thậm chí hắn còn ngáp một cái nhàm chán.
Vân Mộ Thu: "...!”
Bệ hạ, thần báo cáo! Có hỗn đản!
Tay giơ lên nửa đoạn, y kịp thời tỉnh ngộ, ấy đúng, ta cũng vậy.
Thế tử hỏa tốc giấu kỹ tay của mình, tố cáo không được tố cáo không được.
Trần đại nhân nặng nề dập đầu trên mặt đất, âm thanh lấn át các đại thần còn lại. "Bệ hạ không nên như vậy, là chúng thần làm việc bất lực, không thể cùng quân phân ưu, chúng thần muốn chết khó chối tội, nhưng bệ hạ là thiên tử cũng không nên đem ngôi vị hoàng đế đùa giỡn như thế, thần khẩn cầu bệ hạ thu hồi lời ấy.”
Ngôn quan chính là ngôn quan, mặc dù cầu xin tha thứ cũng không quên khuyên can, bệ hạ mặt không chút thay đổi bỗng nhiên bật cười, thậm chí thân hình còn nghiêng về phía trước vài phần, tính tình tốt hỏi: "Theo ái khanh nói, việc này lại là trẫm sai?"
Sắc mặt các triều thần đồng thời biến đổi, mỗi lần bệ hạ gọi đại thần là "ái khanh", bọn họ chưa bao giờ hoàn chỉnh đi ra cửa cung.
Trần đại nhân sợ tới mức tim cũng muốn từ trong cổ họng nhảy ra, hắn mới bỗng nhiên ý thức được câu nói vừa rồi của mình nói sai, nhưng chuyện đã đến nước này hắn chỉ có thể duy trì dáng vẻ bảo thủ thâm sâu ở trên mặt như cũ. "Thần không dám, bệ hạ thân là thiên tử sao có thể sai, đúng như thần vừa nói, đây là thần làm việc bất lực, bệ hạ không nên như thế.”
Nghĩ đến hắn cũng biết kết cục bị Kỳ Chiết gọi ái khanh, trong lòng trăm vị cùng xuất hiện, hắn dập đầu thật mạnh chột dạ chống đỡ nói: "Thần một lòng vì bệ hạ phân ưu, thiên địa có thể chứng giám.”
“Đến tột cùng là vì trẫm phân ưu, hay là vì ái khan”. Cặp mắt đen phản chiếu trong điện chớp động, phảng phất như quỷ ảnh si mị nhìn thấu nhân gian. “Cần gì nhiều lời.”
Đáy mắt lão thần đang quỳ rạp hiện lên một chút khẩn trương, âm thanh nhấc lên so với vừa rồi còn muốn lớn hơn. "Bệ hạ, cho dù hôm nay thần có sai, ngài cũng không nên hoài nghi lòng trung thành của thần, tiên đế tại thời..."