Bệ hạ chậm chạp không tới, các triều thần phần lớn lười biếng nói chuyện phiếm, trong lời nói không ra ba câu vây quanh Hoài Vương thành Quảng Lăng.
Lúc nói chuyện, chậm chạp không thấy bóng dáng đại quân xuất hiện.
“Đến rồi đến rồi, mau đứng thẳng lên.”
“Ai ai ai, ưỡn ngực ngẩng đầu, đừng ngủ gà ngủ gật.”
Trong lúc nhất thời, các quan viên ngoài cửa thành thẳng tắp như tùng, đứng như trúc xanh, sắc mặt tha thiết nhìn về phía trước, hồn nhiên không thấy lười biếng và oán giận vừa rồi.
Chiến kỳ phấp phới, xếp thành hàng du long, các tướng sĩ áo choàng mang giáp, sắc mặt nghiêm túc vây quanh phía sau xe ngựa, bên cạnh.
Người dẫn đầu cưỡi hãn huyết bảo mã, có quan viên nhận ra là thống lĩnh Ảnh vệ Trường Minh.
Các triều thần nhìn xe ngựa sang trọng mà tràn ngập khí tức Giang Nam, sắc mặt đều sửng sốt, bạo quân kia lại cam lòng khao thưởng mình như vậy, có tự giác của Thiên Hoành quý tộc, nguyện ý dưỡng ra vài phần tinh tế.
Không hề giống như lúc trước thường xuyên dãi nắng dầm mưa, cuộc sống sinh hoạt thô ráp có gì khác gì nhau với các tướng sĩ bình thường, chẳng lẽ là gặp qua thành Quảng Lăng phồn hoa nên bị kí©h thí©ɧ?
Đang nghĩ ngợi, xe ngựa kêu vang dừng ở trước cửa thành, chén lưu ly lay động, tiếng lục lạc va chạm kêu lên thanh thúy.
Nhất thời không dám suy nghĩ thêm quá nghĩ nhiều, ngoài cửa thành quỳ rạp xuống một đám.
“Cung nghênh bệ hạ, bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
“Chúng thần cung nghênh bệ hạ.”
……
Triều thần hô vang vạn tuế, nín thở chờ đợi.
Mọi người đều chú ý tới, trong rèm hoa vươn ra một bàn tay, xương ngón tay thon dài, cổ tay trắng nõn, rời sau đó chủ nhân bàn tay lộ ra nửa người trên, tóc đen như thác nước chảy xuống, chiếu ra dung mạo thiếu niên, môi hồng răng trắng, mắt sáng long lanh.
Y nhìn thấy mọi người, sắc mặt còn có chút nhập nhèm, con ngươi hơi trì trệ, ước chừng không nghĩ tới các triều thần đều quỳ rạp trên mặt đất, còn dám giương mắt nhìn qua.
[Sao lại có nhiều người như vậy? Chờ một chút, tóc ta có buộc không? Quên đi, ổn định, không thể sụp.]
“Bệ hạ”. Vân Mộ Thu cố giả bộ bình tĩnh quay đầu, chỉ ra bên ngoài. “Bọn họ quỳ không dậy.”
Chỉ nghe trong xe truyền ra âm thanh lãnh đạm. "Bình thân.”
“Tạ ơn bệ hạ.”
“Tạ ơn bệ hạ.”
……
Các triều thần lục tục đứng lên, trong mắt truyền đạt ý tứ không ngoài dò hỏi thiếu niên là ai.
Bọn họ từng đợt từng đợt hô, Vân Mộ Thu vén rèm lên, ngồi xổm xuống nghiêng đầu ngáp một cái rất nhỏ. "Bệ hạ, hiện tại đi xuống sao?"
Y ngủ mơ hồ, cho rằng đã đến địa phương, cảm thấy xe ngựa dừng lại nên tính toán đi xuống, không chú ý tới quang cảnh bên ngoài, trước mắt tư thế này, phải là bạo quân đưa ra câu trả lời thuyết phục y mới dám động.
[Buồn ngủ quá... Tóc hình như hơi rối, buồn ngủ...... ta còn buồn ngủ hơn chó.]
Y chống cằm, dáng vẻ rất lười nhác, tạo ra một cảm giác cà lơ phất phơ.
Dung mạo như trích tiên, làm ra dáng vẻ không được đàng hoàng như thế, ngược lại nhiễm vài phần khí tức phàm trần thế tục.
Kỳ Chiết liếc y một cái. "Tiến cung.”
Vân Mộ Thu bối rối hai giây mới nghe hiểu ý tứ, chậm rãi buông rèm xe chui vào xe ngựa, lăn lông lốc lên giường mềm, nhắm mắt thoải mái than thở.
[Ngày đó pháp luật quy định không hạn chế chủng tộc yêu đương, chính là ta và chăn kết hôn ngày.]
Xe ngựa tiếp tục chuyển động, bánh xe kêu vang mà đi, lúc Kỳ Chiết bước vào thành Lâm An trong lòng vừa mới dâng lên lãnh ý, kết quả bị Vân Mộ Thu không biết cái gọi là vừa ra đã quấy đến vỡ vụn.