Hôm qua cái gọi là rất nhiều thế lực trong miệng tiểu thế tử lại còn có Phong Nguyệt Môn, mặc dù chuyện mưu phản không liên quan đến Hoài Vương, nhưng ai có thể ngờ tới Hoài Vương lại là môn chủ Phong Nguyệt Môn.
Trong lòng hắn không khỏi mỉm cười, Đại Kỳ thật có thể nói là ngọa hổ tàng long.
Ngân Lang bị động tĩnh nói chuyện của hai người đánh thức, mở mắt hơi duỗi thắt lưng "Ngao ô" một tiếng, đầu khoác lên đùi Kỳ Chiết, đôi mắt băng lam lóe sáng, Tiểu Chiết buổi sáng tốt lành.
Dược Xà "Tê tê" phun đầu lưỡi, từ trong ống tay áo Vân Mộ Thu chui ra, may mắn thừa dịp Thu Thu chưa tỉnh chạy về, nếu không Thu Thu tức giận chắc chắn sẽ lại muốn nó đuổi theo gà rừng.
Lực chú ý của Vân Mộ Thu bị hấp dẫn, không nghĩ xem nên truyền tin tức báo tin cho Phong Nguyệt Môn như thế nào, đưa tay trêu chọc tiểu xà.
Có lẽ là nghe được tiếng Ngân Lang kêu, Trường Minh cưỡi Phi Giao tới, cách một tầng ván gỗ, hắn nói: "Chủ tử, đã chạy một đêm trên đường, chúng ta nghỉ ngơi một lát ở bãi cỏ phía trước đi.”
Dùng chính là câu trần thuật, giọng điệu cũng là hỏi thăm.
Kỳ Chiết đặt tay lên bụng Ngân Lang, sờ lên có hơi xẹp xuống. "Truyền lệnh xuống, nghỉ ngơi chỉnh đốn hai canh giờ..
Hai canh giờ? Trường Minh hơi sửng sốt, lại nghe chủ tử phân phó. "Ngân Lang đói bụng.”
Hắn vội đáp: "Thuộc hạ phái người đi chuẩn bị.”
Đợi Trường Minh cưỡi ngựa rời đi, Kỳ Chiết hạ tầm mắt, câu được câu không hỏi Ngân Lang: "Mấy ngày đó ngươi ở bên ngoài ăn cái gì?"
“Ngao ô”. Thật nhiều nha, hoa gà rừng hươu thỏ ngu xuẩn chạy siêu nhanh, đáng tiếc Tiểu Chiết không ăn được.
“Đói bụng, đợi lát nữa ăn nhiều một chút.”
“Ngao...... " Tiểu Chiết cũng ăn.
[Đại nhân vật phản diện lại có thể nói chuyện với Ngân Lang, ánh mắt còn ôn hòa như vậy? Chậc, quả nhiên không ai có thể chống lại lông xù.]
Nghe được tiếng lòng của y, Kỳ Chiết nhấc mắt lên, ánh mắt thâm u không thấy đáy.
[Hắn nhìn ta làm gì? Khoe khoang mình có thể sờ Ngân Lang? Làm ơn, ta cũng có tiểu xà đáng yêu được không?]
Vân Mộ Thu lấy Dược Xà đã quấn sẵn trên cổ tay xuống, xếp thành một cục đặt ở lòng bàn tay, lạnh như băng vô cùng thoải mái, khóe miệng y tự cho là bí mật mà cong lên, lấy hành động trả lời ánh mắt chăm chú của Kỳ Chiết.
"......"
Kỳ Chiết lại cảm thấy ngạc nhiên đối với cách suy nghĩ của Thế tử điện hạ lần nữa, đến tột cùng là từ biểu hiện nào của hắn nhìn ra loại tâm tình khoe khoang này?
Dưới tình huống bình thường, nếu như bị người quản chế, nhớ kỹ nhược điểm của người nọ làm điều kiện phản sát, hẳn là cực kỳ cần thiết.
Từ hôm qua sau khi Ngân Lang xuất hiện, xem như Kỳ Chiết đã đem thứ duy nhất mình để ý bại lộ ra, hắn cho rằng dựa theo cái gọi là mục tiêu "Chớ khinh thiếu niên nghèo" của Vân Mộ Thu, y nhất định sẽ lợi dụng.
Nhưng cho tới bây giờ, trước sau Kỳ Chiết đều không nhìn ra Vân Mộ Thu muốn lấy Ngân Lang uy hϊếp hắn, ngược lại vẫn rối rắm chính mình không sờ dược lông xù.
Hắn nhìn về phía thiếu niên chọc đầu Dược Xà trên giường, trong mắt xẹt qua cảm xúc khó hiểu, không biết nghĩ như thế nào lại thình lình bật ra một câu: "Ngươi muốn sờ đầu nó sao?"
Trong xe ngựa không có những người khác, đại nhân vật phản diện chỉ có thể đang nói chuyện với y.
“Muốn!” Sắc mặt Vân Mộ Thu tràn đầy kinh hỉ, vội vàng chạy đến thảm, ngay cả giày cũng không đi đàng hoàng, giống như sợ Kỳ Chiết đổi ý.