Đại Kỳ chiêu minh mùa xuân tháng ba năm thứ hai.
Trời vừa sáng, bầu trời còn chưa trong xanh, vẫn còn mờ mờ mông lung.Cửa thành Quảng Lăng bị bắt mở sớm hơn, dưới thành bóng người loang lổ, binh lính thủ thành còn chưa kịp phản ứng đã thấy một đoàn quân nối đuôi nhau tiến vào, hình bóng mơ hồ nhưng mục tiêu lại vô cùng chính xác, tiến thẳng vào góc thành phía Đông Nam.
Trong thoáng chốc thời gian đã qua thật lâu, lại tựa hồ như trong nháy mắt, trước cửa phủ vương phủ góc Đông Nam kia đã xếp hàng mấy trăm nhân mã, huyền giáp thiết trụ, nghiêm nghị đứng thẳng, chờ nhận lệnh.
Sắc trời đã hửng sáng.
Cửa gỗ sơn son đóng chặt lại, trên đỉnh treo cao tấm biển gỗ mộc viền vàng, trên đó khắc ba chữ to rồng bay phượng múa "Hoài vương phủ", mà dưới mái hiên vắng vẻ, lại không có người trông coi, gió lạnh thổi bay vài phiến lá xanh, từ từ bay xuống bậc thang, thê lương quạnh quẽ.
"Chủ tử, ngay cả người giữ cửa cũng không có, chẳng lẽ Hoài Vương thật sự đã sợ tội bỏ trốn?"
Từ xưa đến nay, phiên vương tự mình nuôi binh, nhân cơ hội mưu phản cũng không hiếm thấy. Nhưng vở kịch hôm nay vốn là vở kịch do Hoài Vương và chủ tử đã thương lượng xong.
Hôm nay Hoài Vương bỏ phủ mà đi, khiến người ta không thể không nghi ngờ.
Một lúc lâu không nghe thấy tiếng đáp lại, con tuấn mã to lớn màu đỏ thẫm dưới hắn không an phận, hai mũi phì ra khí thô về phía con tuấn mã uy phong lẫm liệt bên cạnh, đang ngẩng đầu dưới thân người chủ tử trong miệng hắn.
Hắc mã đang khoe khoang bộ lông bóng loáng của mình, đột nhiên bị một cái đầu màu đỏ sáp lại gần, nó nặng nề "Hừ" ra tiếng, tránh ra xa.
Người trên lưng ngựa cụp mắt, sắc mặt không chút thay đổi liếc về phía thống lĩnh ảnh vệ, nhẹ nhàng liếc một cái, thống lĩnh ảnh vệ lập tức hiểu ý lui về chỗ cũ.
Kỳ Chiết thu hồi tầm mắt, lạnh nhạt phân phó, "Vào phủ.”
Nghe vậy, thống lĩnh vội vàng lĩnh mệnh, xuống ngựa gõ cửa, nhẹ nhàng ba tiếng, âm thanh ngắn, vừa hợp lễ nghĩa.
Hắn thậm chí quay đầu lại nhìn chủ tử, dáng vẻ như muốn nói với Kỳ Chiết "Thuộc hạ rất tuân thủ lễ nghĩa đó.".
Kỳ Chiết: "...”
“Trường Minh, ngươi tới Hoài vương phủ làm khách sao?”
Vị thống lĩnh ảnh vệ tên Trường Minh này sửng sốt, mà Kỳ Chiết ném ra lời này rồi rút kiếm đứng lên, mũi chân nhẹ điểm lưng ngựa, lưu loát dứt khoát trèo tường đi vào.
Thân thủ có thể so với đại hiệp trên giang hồ.
Trường Minh tặc lưỡi, không làm khách, ta cũng không thể làm trộm mà chủ tử, nếu thật sự không được chúng ta đâm phá cửa cũng uy phong hơn lén lút đi vào một chút.
Oán thầm liên tục, Trường Minh vẫn dẫn theo người tự giác theo đường chủ tử, trèo tường vào phủ.
Trong Hoài Vương phủ trống rỗng, tựa như không có người ở.
Kỳ Chiết vòng qua hai ba đình viện, vẫn không thấy tung tích có người sống, trong phủ không thấy tình hình nô bộc hoảng hốt chạy trốn, cũng không có hiện tượng đồ đạc hỗn độn rải rác khắp nơi.
Bên hành lang nối liền tới các sân viện khác nhau là màn lụa trắng rủ xuống, gió thổi qua, mờ ảo như mây trôi, khoan thai thanh u, lại nhìn bài trí trong phủ, không lộ vẻ hoa lệ nhưng bốn phía đều tinh xảo, chỉ cảm thấy chủ nhân nhất định là một vị cao nhân thanh nhã quý phái.
Nghĩ đến Hoài Vương quả thật đúng như lời phụ hoàng khi còn sống nói, không ham danh lợi, cả đời yêu thích tiêu dao, tự tại tùy tính.
Nghĩ như vậy, Kỳ Chiết dẫn theo đại quân tiêu diệt phản tặc, bày ra trận thế lớn, nhưng trong lòng Hoài Vương biết ý đồ khi đến đây của hắn, rời phủ tất nhiên không phải để đào tẩu, hiện tại nhìn tràng diện này, đoán chừng là do hắn có chuyện quan trọng hơn.
Nhưng là chuyện quan trọng tới cỡ nào, mới đáng giá để hắn rời phủ vào lúc này?
Kỳ Chiết nghĩ không ra, dứt khoát thu hồi suy nghĩ, lại nói, chủ nhân rời phủ, nô bộc cũng không biết suy xét nặng nhẹ, lúc chạy trốn lại bỏ mặc trân bảo, đủ loại cẩm y bạch ngọc trong phủ làm như không thấy. Hạ nhân trong Hoài vương phủ thật đúng là…