Khi thấy bọn họ ở cùng nhau, người trong bệnh viện lại thì thầm to nhỏ.
Sắc mặt của Từ Mạn không được tự nhiên, Khương Như thì giả vờ như không thấy.
Cuối cùng, có một người tốt bụng không thể nhịn được nữa liền lặng lẽ kéo Khương Như đến một góc tường.
“Cô gái à, tôi có chuyện muốn nói với cô. Chồng cô trước đây thường xuyên ra vào phòng bệnh của người phụ nữ đó đó, chúng tôi còn tưởng rằng đó là chồng của cô ta! À, còn có một bà lão thường xuyên đến đưa đồ bổ cho cô ta nữa! Tôi còn nghe thấy chồng cô gọi bà lão đó là ‘mẹ’... Đó có phải là mẹ chồng của cô không?”
Khương Như cười lạnh trong lòng.
Bà lão đó tất nhiên chính là mẹ chồng của cô, Trương Xuân Phượng!
Kể từ khi cô sinh nở tới nay, Trương Xuân Phượng luôn viện cớ trong nhà bận quá nên không có thời gian đến thăm...
Kết quả lại đi chăm sóc tiểu tam!
Nhưng mà ngoài mặt bà lại làm ra vẻ mặt tái nhợt cắn cắn môi, liều mạng lắc đầu.
“Không, không thể nào, chắc chắn là có sự hiểu lầm gì đó ở đây!”
Nói xong, bà lau nước mắt rồi rời đi, để lại các chị lớn đứng đó đầy phẫn nộ.
“Đây là chuyện gì vậy? Không thể để tiểu tam và tra nam sống tốt được! Tôi phải dùng nước miếng dìm chết bọn họ!”
Không quá hai ngày, khi Khương Như đi qua phòng của Từ Mạn, bà nghe thấy y tá châm chọc mỉa mai: “Bây giờ người ta thật là không biết xấu hổ, tiểu tam và chính thất cùng sinh con trong một bệnh viện... Phá hoại gia đình người khác trời đất cũng không tha cho đâu!”
Từ Mạn tức giận đến mức xanh cả mặt.
Cô ta ở thêm vài ngày rồi vội vã dọn đi.
Để lại một mình Lê Thường Vũ bị người ta chỉ trích, ở trước mặt Khương Như, ông ta thề với trời.
“A Như, anh cũng không biết tại sao lại có nhiều tin đồn như vậy, nhưng em hãy tin anh, anh tuyệt đối không làm điều gì có lỗi với em!”
Khương Như dịu dàng nói: “Thường Vũ, em đương nhiên là tin tưởng anh rồi.”
Lê Thường Vũ thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi ông ta rời đi, biểu cảm của Khương Như lập tức trở nên lạnh lùng.
[Ngay từ đầu, tra nam sắp xếp để tiểu tam và mẹ ở trong cùng một bệnh viện là để thuận tiện tráo con... Đây là bệnh viện phụ sản tốt nhất ở đế đô, hiện tại chuyển sang bệnh viện kém hơn, chắc chắn Từ Mạn sắp bị tức chết rồi! Lêu lêu lêu!]
Nhìn bé con trong lòng vui vẻ đến mức phun bong bóng, Khương Như mỉm cười, tâm trạng của bà cũng tốt lên rất nhiều.
Hiện tại bà đã có thể xác định, những gì mình nghe thấy trong đầu chính là tiếng lòng của con gái bà.
Hơn nữa ngoài bà ra, tạm thời không có ai khác có thể nghe thấy.
Mặc dù không biết tại sao Khương Cảnh Cảnh lại biết trước những việc sẽ xảy ra trong tương lai, nhưng con bé là con gái của bà, còn gọi bà là “mẹ”, chắc chắn sẽ không hại bà đâu.
Đây là ân huệ mà trời cao ban cho bà.
[Đúng rồi, con còn có ba người anh trai nữa. Bà lão xấu xa đó không cho anh trai đến bệnh viện, bảo là bệnh viện không sạch sẽ... Hừ, rõ ràng là không muốn để bọn họ gặp mẹ! Khi nào con mới có thể gặp bọn họ đây? Cảnh Cảnh rất muốn gặp các anh trai!]
Khương Như nhéo nhéo khuôn mặt mềm mại của con gái: “Sắp rồi... Sớm thôi, Cảnh Cảnh của chúng ta sẽ được gặp các anh trai.”