Đó là một người phụ nữ rất xinh đẹp, chỉ là trông có chút suy yếu. Đôi môi nhợt nhạt, bước đi lảo đảo, nhưng khuôn mặt lại đầy dịu dàng tiến về phía l*иg ấp có tên “Khương Cảnh Cảnh”.
Đây chắc chắn là người mẹ pháo hôi não yêu đương của cô, Khương Như.
Nhìn thấy Khương Như sắp đưa tay bế Lê Tuyết Vi, Khương Cảnh Cảnh nhanh chóng tự véo mình một cái thật đau –
“Oa a a a a a!”
Tiếng khóc đột ngột vang lên bên tai, rất vang dội.
Khương Như bỗng nhiên sợ hãi đến mức toàn thân run rẩy.
Bà nhìn theo tiếng khóc, hóa ra là đứa bé trong l*иg ấp khác đang khóc nức nở, nghẹn đến mức khuôn mặt đỏ bừng.
“Lê Tuyết Vi... con của mình và Thường Vũ đều mang họ Khương, đứa bé này thì lại giống họ của Thường Vũ, cũng là một sự trùng hợp... Hơn nữa, không hiểu sao, đứa trẻ này lại khiến mình có một loại cảm giác thân thiết.”
Khương Như thì thầm, theo bản năng đưa tay ra, muốn dỗ dành đứa bé trông rất đáng thương đang khóc.
Nhưng nghĩ rằng đó là con của người khác, cảm thấy như vậy là không tốt lắm, bà lại rụt tay về.
Thôi, vẫn nên xem Cảnh Cảnh trước đã.
Khương Như đang chuẩn bị quay lại bế con gái bảo bối của mình thì đột nhiên có một giọng nói xa lạ vang lên trong đầu bà.
[Mommy xinh đẹp ơi, chờ một chút, con mới là con gái của mẹ, Khương Cảnh Cảnh! Đứa trẻ trong l*иg ấp đó chính là Lê Tuyết Vi! Không phải con của mẹ đâu! Mẹ hãy nhìn con đi! Nhanh nhìn con đi!]
Khương Như khựng lại, nhìn xung quanh.
Lúc này, trong phòng trẻ sơ sinh cũng không có ai khác.
Bà lắc đầu, nghĩ rằng mình đã nghe nhầm, nhưng giọng nói trong đầu bà lại càng trở nên khẩn thiết hơn.
[A a a a a a a a!!! Mẹ đừng bế người khác!!! Con gái của mẹ là con!!! Là con!!! Con ở ngay bên cạnh mẹ đây!!! Trong l*иg ấp treo tên Lê Tuyết Vi!!! A a a a a a a a!!!]
Tiếng thét chói tai như chuột chũi vang lên trong đầu khiến Khương Như xoa xoa huyệt thái dương đau nhức, ánh mắt rơi vào l*иg ấp vừa nãy.
Chẳng lẽ, là đứa bé này đang nói chuyện sao?
Nhưng cô bé bây giờ chỉ đang há miệng khóc lớn, không giống như đang nói chuyện. Ngoài ra, giọng nói trong đầu bà vẫn tiếp tục vang lên, hơn nữa còn càng ngày càng khẩn thiết…
Khương Như nghi hoặc mà nhìn Khương Cảnh Cảnh.
Càng nhìn, càng cảm thấy thân thiết.
Nhưng vừa rồi lúc bà nhìn con gái của mình thì lại không có cảm giác đó...
Kết hợp với giọng nói vừa nghe thấy, trong đầu Khương Như đột nhiên nảy ra một ý nghĩ vô cùng hoang đường: “Chẳng lẽ, đứa bé này mới là con gái của mình, Cảnh Cảnh sao? Nhưng, làm sao con có thể...”
Lời vừa dứt, tiếng khóc trong l*иg ấp ngừng lại một chút.
Ngay sau đó, tiếng khóc vang lên càng vang dội hơn.
Tiếng chuột chũi hét trong đầu Khương Như cũng ngày càng sắc bén, như đâm thẳng vào não bà –
[A a a a a a a a! Mẹ nhận ra con rồi! Mẹ nhận ra con rồi! Quả nhiên là máu mủ tình thâm!]
[Mẹ xinh đẹp yêu dấu, con thực sự là con gái của mẹ, Cảnh Cảnh đây! Lý do con đang nằm trong l*иg ấp của Lê Tuyết Vi là vì người cha cặn bã và mụ tiểu tam đó đã tráo đổi con đó! Còn người đang nằm trong l*иg ấp của con thật ra là Lê Tuyết Vi, con của tiểu tam và người cha cặn bã!]
[Cha cặn bã và tiểu tam đã cố tình làm như vậy!]
[Mẹ của con rõ ràng xinh đẹp như thế, sao lại gặp phải một kẻ rác rưởi như cha cặn bã vậy chứ? Hu hu hu...]