Cái, cái gì?
Cậu không chỉ rơi vào kết cục không gượng dậy nổi mà ngay cả việc bê gạch cũng không ai muốn nhận cậu sao? Cuối cùng còn bị rơi xuống làm ăn xin?
Khương Chính Trạch hoảng sợ siết chặt nắm tay.
Cậu, đêm nay cậu sẽ đọc sách cho nát luôn!
Còn về phần Nghiên Nghiên...
Mặc dù không biết tại sao em gái lại có thể dự đoán trước những chuyện xảy ra, nhưng đó là em gái ruột của cậu, chắc chắn sẽ vì tốt cho cậu, tuyệt đối không bịa đặt để lừa cậu đâu.
Bây giờ nghĩ lại, mặc dù Nghiên Nghiên rất thích cậu, nhưng thực sự không nghĩ cho cậu lắm. Dù cậu sắp có kỳ thi nhưng cô ấy vẫn cứ quấn lấy cậu ra ngoài hẹn hò, không để cậu có thời gian ôn bài. Thành tích của cậu giảm sút cũng là vì sau khi ở bên cạnh Nghiên Nghiên...
Cậu cũng không phải kẻ ngốc.
Mặc dù bây giờ vẫn không nỡ chia tay, nhưng cũng phải quan sát bạn gái của mình cẩn thận.
"Mẹ, mẹ yên tâm! Nếu phát hiện ra có vấn đề, con sẽ chia tay với Nghiên Nghiên! Bây giờ con đi học đây!"
Thấy đứa con trai lớn bắt đầu chăm chỉ học tập, Khương Như cảm thấy hài lòng gật đầu.
Dù sao cũng mới sinh không lâu, xoay một vòng như vậy, bà cảm thấy hơi mệt liền ôm Khương Cảnh Cảnh về phòng của mình.
Vừa muốn ngủ một chút thì cửa đã bị Lê Thường Vũ đẩy ra.
Khương Như: "..."
Thật đúng là kẻ đáng ghét biết chọn thời điểm!
Lê Thường Vũ lộ ra vẻ mặt mơ màng.
Sao ông ta có cảm giác như ánh mắt của Khương Như nhìn ông ta... tràn đầy ghét bỏ thế nhỉ?
Nhưng ngay sau đó, Khương Như liền đứng dậy xuống giường, mỉm cười chào đón.
"Thường Vũ, anh về rồi à."
Có lẽ vừa rồi chỉ là ảo giác của ông ta thôi.
Lê Thường Vũ cũng không suy nghĩ nhiều, buông cặp tài liệu ra, rất tự nhiên đưa cho Khương Như: “Hai ngày nữa anh phải tham dự một bữa tiệc quan trọng, em chọn giúp anh một bộ đồ đi.”
Khương Như đi vào phòng thay đồ.
Nếu là trước đây, bà chắc chắn sẽ lựa chọn thật kỹ lưỡng, sợ Lê Thường Vũ sẽ mất mặt khi ra ngoài. Nhưng giờ đây, bà hoàn toàn không có tâm trạng đó, chỉ tìm đại một bộ đồ khá tốt rồi lề mề ở trong phòng thay đồ một hồi mới chuẩn bị ra ngoài.
Khi vừa đến cửa phòng thay đồ, bà liền nghe thấy tiếng lòng của Khương Cảnh Cảnh.
[Bữa tiệc quan trọng? Nếu mình nhớ không nhầm, đó có phải là bữa tiệc do nhà họ Hoắc tổ chức không?]
[Bữa tiệc này Từ Mạn cũng đi.]
[Từ Mạn vốn không có tư cách tham dự, nhưng cha cặn bã đã giúp cô ta chen vào. Nhờ bữa tiệc này mà Từ Mạn được bà Hoắc yêu mến, sau đó còn giúp bà Hoắc một việc quan trọng, làm bà Hoắc rất tin tưởng và cảm kích cô ta.]
[Từ đây về sau, cha cặn bã càng coi trọng Từ Mạn hơn, cũng dựa vào mối quan hệ với nhà họ Hoắc mà thăng chức rất nhanh…]
Nghe đến đây, bước chân của Khương Như dừng lại.