“Hôm nay con cảm thấy thế nào? Có cảm thấy khó chịu hay không vui không? Con yên tâm, mẹ sẽ không tạo áp lực cho con đâu, chỉ cần con ngoan ngoãn, không đi gây chuyện là mẹ yên tâm rồi…”
Trong ba người con trai, Khương Như cảm thấy áy náy với Khương Chính Hiên nhất.
Dù sao, Khương Chính Hiên cũng bị ảnh hưởng vì chuyện của mình và Lê Thường Vũ. Khi còn nhỏ, mặc dù Khương Chính Hiên khá ngang bướng nhưng cũng rất ngoan ngoãn, rất vâng lời, hiện tại lại trở thành một thiếu niên nổi loạn ở trường học.
Có thể tưởng tượng ra trong thời gian qua, Khương Chính Hiên đã âm thầm chịu đựng bao nhiêu dày vò và thống khổ…
Nghĩ đến đây, ánh mắt của Khương Như càng thêm dịu dàng, giọng điệu cũng ngày càng mềm mỏng.
Bà quan tâm từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, thể hiện tình yêu của một người mẹ, gần như đối xử với Khương Chính Hiên như một đứa trẻ không thể tự lo liệu cho bản thân được. Sợ Khương Chính Hiên có thể gặp phải vấn đề tâm lý gì đó, dẫn đến kết cục không thể cứu vãn.
Lúc này, Khương Chính Hiên lại không dám cử động, cậu cảm thấy áp lực vô cùng.
Thực sự cậu đã không còn nổi loạn nữa rồi!
Cầu xin mẹ, mẹ có thể bình thường một chút được không? Dáng vẻ này của mẹ làm con sợ quá!
Sau khi dặn dò Khương Chính Hiên nghỉ ngơi cho tốt, Khương Như lại đến trước cửa phòng của Khương Chính Trạch.
Cửa phòng khép hờ, từ trong phòng vọng ra tiếng Khương Chính Trạch đang gọi điện thoại.
“Nghiên Nghiên, anh, dạo gần đây anh thật sự có chuyện nên mới không đến tìm em, em đừng giận nhé…”
Khương Như hắng giọng.
Khương Chính Trạch vội vàng cúp điện thoại, đi ra cửa, vẻ mặt có chút lúng túng: “Mẹ, sao mẹ lại đến đây?”
Khương Như nhíu mày lại.
“Chính Trạch à, con vẫn chưa chia tay với cô gái đó sao?”
Khương Chính Trạch cúi đầu: “Mẹ, con đã cố gắng giảm bớt tần suất gặp Nghiên Nghiên rồi, nhưng… nhưng…”
Mặc dù từ em gái cậu đã biết trong tương lai kết cục của mình sẽ như thế nào, nhưng cậu thật sự rất khó để nói ra hai từ “chia tay” với Nghiên Nghiên.
Cậu cũng không muốn tin, một cô gái hiền lành dịu dàng như Nghiên Nghiên, người thật lòng yêu cậu lại là do Từ Mạn cố ý dùng để đối phó cậu, tương lai còn làm ra chuyện phản bội cậu…
[Anh cả đúng là không chịu từ bỏ, sao lại không tin cái cô tên Nghiên Nghiên kia không phải người tốt chứ? Quả nhiên, não yêu đương có thể di truyền! Mẹ di truyền não yêu đương cho anh cả, không biết có di truyền sang cho mình không?]
[Hu hu hu, không muốn không muốn, Cảnh Cảnh không muốn trở thành não yêu đương đâu!]
Khương Như: “…”
Cảm giác như bị chỉ trích.
Khương Chính Trạch: “…”
Bị em gái ghét bỏ rồi QAQ.
Khương Như xoa xoa huyệt thái dương, đau đầu nhìn Khương Chính Trạch.
“Dù sao đi nữa, con cũng không được lơ là việc học. Mẹ không biết tương lai sẽ như thế nào, nếu không thể giúp đỡ con trong tương lai, thì mọi thứ đều phải dựa vào chính con.”
[Hừ, nói đến anh cả là mình lại buồn…]
[Trước đây thành tích của anh cả tốt biết bao! Thầy cô và trường học đều coi anh ấy là đối tượng quan trọng cần được bồi dưỡng! Kết quả cuối cùng, các bạn cùng lớp đều thi đỗ đại học, chỉ có anh ấy là không đỗ nổi cao đẳng, ra nước ngoài học cũng không có trường nào nhận! Sau đó còn rất nghèo túng! Mẹ, anh hai và anh ba đều mất, bố và tình nhân thì không quan tâm đến anh ấy, anh ấy không tìm được việc, nghèo đến mức phải làm việc trên công trường, nhưng người ta lại chê anh ấy quá gầy không có sức! Cuối cùng, anh ấy chỉ còn cách ăn xin để sống...]
[Đường đường là thiên chi kiêu tử, sao lại lưu lại đến mức ấy chứ, thật là khiến người ta thương cảm...]