Ba người Khương Chính Trạch vẫn còn ngẩn người trong sự kinh ngạc.
Khương Như thì vô cùng tức giận, mạnh tay đập xuống cái bàn bên cạnh.
Lúc trước, Lê Thường Vũ chỉ là một chàng trai nghèo cái gì cũng không có, bố mẹ và anh trai của bà đều không đồng ý với chuyện tình cảm của bọn họ, cho rằng Lê Thường Vũ không có ý định tốt.
Bây giờ nhìn lại, bố mẹ và anh trai của bà quả thực có tầm nhìn rất xa. Nhưng lúc đó bà không hiểu, còn cảm thấy bọn họ chỉ vì Lê Thường Vũ nghèo nên mới nói vậy. Vì để làm cho bọn họ đồng ý, bà đã nhiều lần tuyệt thực, cuối cùng mới được như ước nguyện.
Vào ngày cưới, Lê Thường Vũ đã thề thốt rằng ông ta sẽ làm cho bà hạnh phúc. Ông ta còn hứa trước mặt bố mẹ và anh trai của bà rằng, sau này con của bọn họ sinh ra đều mang họ Khương.
Khi các con ra đời, Lê Thường Vũ đã thực hiện lời hứa của mình.
Nhưng sau khi bố mẹ bà qua đời, ông ta đã ngầm ám chỉ bảo bà đổi họ. Bà cảm thấy các con sẽ không quen, nên đã không đồng ý.
Không ngờ, Lê Thường Vũ và Trương Xuân Phượng vẫn luôn rất để ý chuyện này...
Chuyện này còn chưa tính là gì.
Điều bà không thể chịu đựng được là, Từ Mạn đã ra tay với các con của bà!
Hèn chi, Chính Trạch vốn luôn đứng đầu, gần đây thành tích lại đột ngột giảm sút. Mặc dù bà đã kiểm soát khẩu phần ăn cho Chính Ngọc vì cân nặng của thằng bé không lành mạnh, nhưng thằng bé vẫn béo lên với tốc độ có thể thấy rõ bằng mắt thường.
Còn Chính Hiên...
Khương Như cảm thấy trái tim mình như ngừng đập một nhịp, quay đầu nhìn về phía Khương Chính Hiên, giọng nói run rẩy.
“Chính Hiên, con, con đã biết rồi… đúng không?”
Khương Chính Hiên nhắm mắt lại, khuôn mặt hiện rõ vẻ đau khổ.
Kể từ khi chứng kiến Lê Thường Vũ nɠɵạı ŧìиɧ, cậu cảm giác như bầu trời của mình đều sụp đổ.
Gia đình mà cậu cho rằng hạnh phúc viên mãn, hóa ra lại chia năm xẻ bảy như vậy. Người bố mà cậu ngưỡng mộ, vậy mà lại phản bội mẹ cậu...
Nhưng cậu không biết có nên nói cho Khương Như biết hay không, cũng không biết Khương Như không biết hay đã biết những vẫn giả vờ không biết, duy trì sự hòa bình bề ngoài của gia đình này.
Những cảm xúc bị đè nén này, cậu chỉ có thể giải tỏa bằng cách đánh nhau.
Mà không biết từ bao giờ, cậu đã trở nên nổi loạn...
Nhìn thấy dáng vẻ của Khương Chính Hiên, Khương Như hiểu ra, đỏ mắt ôm cậu vào lòng.
“Chính Hiên của mẹ, mẹ xin lỗi con... Vậy mà mẹ không biết, con lại vì lý do này mà nổi loạn, trước đây mẹ không rõ chân tướng nên đã mắng con... Xin lỗi... Thật sự xin lỗi...”
Khương Chính Trạch vẫn còn chút không tin vào những gì mình vừa nghe, lẩm bẩm nói: “Vậy, bố thật sự đã nɠɵạı ŧìиɧ sao? Thảo nào, con nhớ rõ bà nội ban đầu không thích con lắm, không biết từ khi nào thì thay đổi...”
Khương Chính Ngọc dù nhỏ tuổi nhưng cũng đã bắt đầu hiểu chuyện, nhanh chóng hiểu ý nghĩa của những lời nói này. Cậu bé không kìm được mà bật khóc "oà" lên, đôi mắt đỏ hoe vì bị làn da trên khuôn mặt phúng phính ép lại thành một đường nhỏ.
[Đúng vậy, đúng vậy, cha cặn bã thật sự đã nɠɵạı ŧìиɧ!]
[Cảnh Cảnh cũng rất thảm, bị cha cặn bã và tiểu tam đổi thành con của bọn họ, mỗi ngày đều bị tiểu tam ngược đãi... Sau đó, vì muốn báo thù cho mẹ và các anh, nhưng lại bị hào quang của nữ chính của Lê Tuyết Vi đè chết, hu hu hu…]