“Sắp gặp được em gái rồi, anh, anh có chút căng thẳng...”
Khương Chính Trạch mười sáu tuổi đã cao một mét tám, nhưng giờ đây lại căng thẳng đến mức xoa xoa tay, nuốt nuốt nước bọt.
“Ra dáng chút đi... căng thẳng cái gì mà căng thẳng?” Khương Chính Hiên bên cạnh mặc dù miệng nói như thế, nhưng từ đường nét cằm căng chặt của cậu cũng có thể thấy được, lúc này cậu cũng căng thẳng không kém gì Khương Chính Trạch.
Khương Chính Ngọc chỉ vừa mới vào mẫu giáo, trông khá mũm mĩm.
Đi theo phía sau hai anh trai, cậu bé di chuyển có vẻ hơi vất vả.
“Cũng không biết em gái có xinh đẹp không, có giống em không... Bạn cùng bàn của em cứ khoe em gái cậu ta có bao nhiêu đáng yêu, nếu em gái của chúng ta cũng xinh đẹp thì em có thể khoe trước mặt cậu ta mỗi ngày rồi!”
Khương Chính Trạch hắng giọng: “Dù thế nào thì đó cũng là em gái của chúng ta... Dù có xấu thì cũng không được nói em ấy xấu, hiểu chưa?”
Nói xong, bọn họ đã đến trước cửa phòng của Khương Như.
Hít một hơi thật sâu, ba anh em đẩy cửa bước vào.
Khương Như đang nằm trên giường, trông gầy hơn nhiều so với trước khi rời nhà, mỉm cười vẫy tay với bọn họ: “Chính Trạch, Chính Hiên, Chính Ngọc... Các con tới rồi. Mẹ không có ở nhà mấy ngày qua, các con ở nhà có ngoan không?”
Khương Chính Trạch đã lên cao trung, Khương Chính Hiên cũng đang học sơ trung.
Đối mặt với Khương Như sau thời gian dài không gặp, mặc dù trong lòng rất nhớ, nhưng thân là nam tử hán phải giữ tôn nghiêm và thể diện nên bọn họ chỉ đi đến gần vài bước để hỏi thăm.
Khương Chính Ngọc thì không chút ngần ngại nhảy vào lòng Khương Như, làm nũng: “Mẹ ơi, em gái đâu rồi ạ?”
Khương Như cười cười chỉ vào cái nôi bên cạnh.
“Con bé đang ngủ, các con nói nhỏ một chút.”
Khương Chính Trạch, Khương Chính Hiên và Khương Chính Ngọc đồng thời đi về phía cái nôi, lại còn rất ăn ý đồng thời thò ba cái đầu ra.
Chỉ thấy trong nôi là một em bé nhỏ nhắn, tay nho nhỏ, chân cũng nho nhỏ. Lúc này đang ngủ yên tĩnh, hít thở đều đặn. Thỉnh thoảng bé còn chép chép miệng, phát ra những âm thanh nhỏ vụn, trông cực kỳ ngoan ngoãn.
Ba trái tim của bọn họ lập tức bị tan chảy.
“Trời ơi, em gái dễ thương quá!” Khương Chính Ngọc cao không đủ, đứng lên ghế cố gắng nhìn vào bên trong.
Khương Chính Trạch bị sự đáng yêu làm cho không thốt nên lời.
Trên mặt Khương Chính Hiên vẫn giữ vẻ mặt kiêu ngạo và tự phụ như cũ, nhưng không tự chủ được mà nhẹ nhàng thở ra, sợ làm ồn đến bé con trước mặt.
“Lông mi của em gái dài quá! Dài hơn cả của em nữa!”
“Trời ơi, làn da của em gái sao lại trắng và mềm mại thế này? Thật muốn chạm vào một chút quá!”
“Không được chạm! Cẩn thận đánh thức em gái đấy!”
Nhìn cảnh tượng ấm áp trước mắt, Khương Như không kìm được cong khóe môi.
Nếu nói rằng sau khi biết được sự thật, cuộc hôn nhân nhiều năm qua vẫn còn dư lại điều gì tốt đẹp, thì đó chính là mấy đứa con này của bà.
Do dự một chút, bà thử thăm dò: “Chính Trạch, Chính Hiên, Chính Ngọc, mẹ có một câu hỏi muốn hỏi các con... Nếu một ngày, bố mẹ phải ly hôn, các con sẽ thế nào?”
Vừa dứt lời, Khương Chính Trạch liền “vụt” ngẩng đầu lên, giọng nói có chút sắc nhọn.
“Mẹ, mẹ định ly hôn với bố sao?”
Đôi mắt Khương Chính Ngọc lập tức đỏ lên.
“Nếu bố mẹ ly hôn, con sẽ chỉ được chọn một trong hai đúng không? Con không nỡ xa mẹ, cũng không nỡ xa bố! Với lại, bà nội cũng rất tốt với con... con cũng không nỡ xa bà! Mẹ, mẹ đang nói đùa đúng không?”
Thấy Khương Như không nói gì, cậu bé cuống lên.
“Anh hai, anh cũng nói gì đi chứ! Con muốn bố! Con không muốn làm đứa trẻ không có bố, hu hu hu...”