Chương 24: Cú đấm nhỏ vô địch

Bạch Như Ý cười lạnh trong lòng.

Quả nhiên lại là chiêu này, nhìn như đang suy nghĩ cho bà nhưng thật ra lại giúp Liễu Y Y cướp quyền.

Dù sao, người chưởng quản gia có thể tùy ý điều phối người trong phủ, phân phối tất cả công việc trong phủ, là người cầm quyền thật sự trong hậu trạch.

Nếu Liễu Y Y lấy được quyền này, cho dù không có danh xưng chủ mẫu thì địa vị trong hậu trạch cũng nước lên thì thuyền lên, không khác gì chủ mẫu.

Cho nên trước đó, dù có chết bà cũng không giao quyền chưởng gia.

Cũng không phải vì bà thích quyền lợi này, mà bởi vì quyền lợi này chứng minh bà là chính thê của Thẩm Dục, chứng minh bà và Thẩm Dục là một thể.

Nhưng hôm nay, bà không còn cần Thẩm Dục nữa, vậy sao lại cần quyền lực quản gia này chứ?

Hơn nữa, bà không muốn tiêu thêm một lượng bạc nào cho Thẩm phủ cả, không có quyền lực quản gia này càng tốt hơn.

Thẩm Dục thấy hồi lâu Bạch Như Ý không nói gì, còn tưởng rằng Bạch Như Ý không đồng ý, nên muốn tạo áp lực cho Bạch Như Ý.

Ông ta đứng lên, đưa lưng về phía Bạch Như Ý, hơi nghiêm túc nói: "Như Ý, thật ra đây cũng là ý của mẫu thân. Trước đó, nàng làm mẫu thân không vui, đuổi nàng ra ngoài nên mới có chuyện sinh non. Chính vì vậy nàng cũng chịu khổ rất nhiều. Bây giờ mẫu thân vừa mới hết giận, Nhu Ý đừng ngỗ nghịch làm trái ý của mẫu thân nữa."

Ý Thẩm Dục nói bóng gió chính là nếu Bạch Như Ý không đồng ý thì sẽ bị Thẩm lão phu nhân đuổi ra khỏi Thẩm phủ lần nữa.

Đường Đường nghe nói như thế, trong phút chốc trở nên không vui.

[Cha chó cặn bã, ông đang uy hϊếp mẫu thân của ta sao?]

[Ngay cả thê tử của mình cũng uy hϊếp, rốt cuộc nam nhân chết tiệt này không cần thể diện cỡ nào chứ?]

[Có rất nhiều người không cần thể diện, nhưng đây là lần đầu tiên ta gặp người không có thể diện như thế!]

[Loại người như ông, cho dù xuống Địa Ngục, Diêm Quân cũng sẽ nhổ nước miếng với ông!]

[$^%&^&**...]

[%$^%&^^&*...]

Mặc dù Đường Đường vẫn chưa biết nói chuyện, nhưng trong lòng đã mắng Thẩm Dục một trăm linh tám lần.

Ban đầu, Bạch Như Ý còn có thể nghe hiểu được, nhưng những lời mắng chửi sau đó bà không hiểu được gì cả.

Nhưng có thể đoán được chắc chắn lời mắng rất khó nghe.

Cho nên bà nghe rất hả giận.

Trái lại là Đường Đường, sau khi mắng xong, nàng vẫn cảm thấy chưa hết giận, nên muốn đánh Thẩm Dục một phen.

Nàng cúi đầu nhìn quả đấm nhỏ của mình, chỉ cảm thấy cả người tràn đầy sức mạnh.

Vì thế đấm một đấm lên mặt Thẩm Dục.

Thẩm Dục còn chưa kịp phản ứng, lại bị Đường Đường đánh thêm một đấm, hai đấm, ba đấm.

Giống như một tay quyền anh nhỏ, ra đòn cực nhanh, còn đặc biệt đánh lên mặt của Thẩm Dục.

"A..."

"A..." Sau khi Thẩm Dục hét thảm hai tiếng, thân thể mất thế ngã về phía sau.

Bạch Như Ý thấy thế vô cùng sợ hãi.

Bà liều lĩnh lao xuống giường, tay mắt lanh lẹ ôm Đường Đường sắp bị Thẩm Dục ném ra ngoài vào lòng mình.

Bạch Như Ý nhìn thấy Đường Đường không sao, còn ngây ngốc cười với mình, bà mới yên lòng.

Trái lại là Thẩm Dục, bởi vì người bên cạnh đỡ muộn, ngã ầm trên đất, trên mông truyền đến cảm giác đau đớn

Nhưng so với nỗi đau trên mặt thì nỗi đau trên mông không tính là gì.

Trong chớp mắt, Thẩm Dục đen mặt.

"Thất thần gì thế! Còn không mau đỡ ta dậy!"

Nha hoàn trong phòng nghe thấy giọng nói đầy tức giận của Thẩm Dục mới vội vàng đi lên, đỡ Thẩm Dục từ dưới đất lên.

Sau khi đứng lên, Thẩm Dục đưa tay sờ nơi mới bị Đường Đường đánh, ông ta đau đến mức nhe răng trợn mắt.

Sắc mặt của ông ta càng khó coi hơn.

Ông ta chỉ vào Đường Đường trong ngực Bạch Như Ý, tức giận mắng: "Nghịch nữ, nghịch nữ! Nghịch nữ này, thậm chí còn dám đánh ông đây, đúng là lật trời rồi! Nếu hôm nay ta không dạy dỗ ngươi một phen, ta không phải là cha ngươi!"

Bạch Như Ý thấy Thẩm Dục muốn đi qua cướp con, bà nói: "Ta đồng ý! Ta đồng ý tạm thời giao quyền quản gia cho Liễu di nương."

Thẩm Dục nghe Bạch Như Ý nói vậy, dừng động tác lại.

Dù sao đây cũng là mục đích chủ yếu ông ta đến tìm Bạch Như Ý vào tối hôm nay.

Hễ Y Y muốn, chỉ cần ông ta làm được thì đều cho Y Y

Bạch Như Ý thấy cơn giận trên mặt Thẩm Dục tan đi, bà nhìn Đông Tuyết, nói: "Đông Tuyết, mang chìa khóa khố phòng trong ngủ đến cho lão gia."

Cả nhà Thẩm Dục đều xuất thân quê mùa, không có sản nghiệp nào khác, cho nên bình thường chỉ cần giữ chìa khóa khố phòng là được.

Thẩm Dục thấy mình đã đạt được mục đích, trong lòng rất vui vẻ.

Song, lại nghĩ đến chuyện mình bị một đứa bé đánh, Thẩm Dục vẫn cảm thấy vô cùng mất mặt.

Lúc ông ta muốn tiếp tục trút giận, Bạch Như Ý lại nói trước: "Hơn nữa, Đường Đường không phải cố ý muốn đánh phu quân. Con bé còn nhỏ như thế, sao biết đánh người chứ. Con bé chỉ là nghịch ngợm, bình thường thích động tay chân. Nếu phu quân không tin thì có thể hỏi người trong phòng chăm sóc Đường Đường."

Sau khi Hạ Thiền phản ứng kịp, cũng nói: "Đúng thế lão gia, tính cách của Nhị tiểu thư hoạt bát, bình thường thích động tay chân. Có một lần, suýt chút nữa nô tỳ bị nàng dùng nắm tay nhỏ đánh đó."

Xuân Lan cũng hùa theo nói: "Đúng thế, có một lần suýt chút nữa nô tỳ cũng bị Nhị tiểu thư đánh."

Nha hoàn hầu hạ trong phòng liên tục hùa theo.

Bạch Như Ý thấy sắc mặt của Thẩm Dục vẫn khó coi, tiếp tục nói: "Chẳng lẽ phu quân đường đường là Lại bộ Thượng thư còn tính toán chi li với con mới sinh ra sao? Nếu truyền đi chắc hẳn sẽ bị người ta chê cười đấy."

Hai câu nói này khiến Thẩm Dục bị trói chặt ở đó.

Bạch Như Ý thấy Thẩm Dục không trút giận nữa, tiếp tục nói: "Bây giờ ta vẫn còn ở trong tháng, không tiện để phu quân ngủ lại. Phu quân vẫn mau đi đến chỗ Liễu di nương đi, bảo Liễu di nương bôi ít thuốc cho phu quân."

Bạch Như Ý vừa nói xong, ngoài cửa có nha hoàn đi vào.

"Lão gia, người của Liễu di nương đến viện. Nói là khi Liễu di nương đến thăm Đại tiểu thư, Đại tiểu thư vừa ngất xỉu, bảo ngài mau qua thăm."

Đồng thời, Đông Tuyết cũng đã lấy chìa khóa khố phòng Thẩm phủ đến, giao cho Thẩm Dục.

Thẩm Dục nhìn Bạch Như Ý, lại nhìn đứa bé đang ở trong ngực Bạch Như Ý le lưỡi với ông, trong lòng vô cùng tức giận.

Nhưng khi nghĩ đến chuyện Thẩm Niệm Tình ngất xỉu, ông ta vẫn quay người rời đi.

Dù sao chuyện gì cũng không quan trọng bằng Thẩm Niệm Tình.

Bạch Như Ý nhìn bóng dáng Thẩm Dục đi mất, lúc này mới khẽ thở ra.

Cũng may Thẩm Dục vô cùng tức giận nên không phát hiện điều lạ thường.

Bà cúi đầu nhìn nữ nhi trong ngực, ánh mắt hoài nghi.

Đường Đường chỉ là trẻ sơ sinh ba bốn ngày tuổi, sao lại có sức như thế?

Có thể đánh nam tử trưởng thành cao lớn như Thẩm Dục ngã trên mặt đất?

Bạch Như Ý nghĩ đến đủ loại biểu hiện của Đường Đường từ khi sinh ra đến giờ, bà không còn cảm thấy lạ nữa.

Đương nhiên nữ nhi của bà không phải người phàm.

Mà Thẩm Dục vừa đi vào viện của Thẩm Niệm Tình, đã nghe thấy sau lưng vang lên tiếng cười vang.