Chương 23: Mục đích của cha cặn bã

Nghĩ đến chuyện nghe được khi hồi phủ vào hôm nay, Thẩm Dục cúi đầu hỏi: "Hôm nay khi hồi phủ các nàng đã gặp quốc sư à?"

Bạch Như Ý nhân dịp tránh khỏi ngực Thẩm Dục.

Bây giờ bà thấy Thẩm Dục đã cảm thấy buồn nôn, càng không nói đến chuyện tiếp xúc thân thể với ông ta.

"Đã gặp quốc sư rồi, dường như quốc sư có ý chờ chúng ta. Ông ấy còn nói Đường Đường của chúng ta là đứa trẻ may mắn, bảo nhất định chúng ta phải chăm sóc con bé thật tốt."

Về chuyện liên quan đến quốc vận, Bạch Như Ý không nói, bà sợ sẽ đưa đến tai họa cho Đường Đường.

Thẩm Dục hơi kinh ngạc, vậy mà có chuyện này ư. Một đứa bé vừa sinh ra đã có vết bớt màu đỏ trên mặt sao lại là đứa bé may mắn được?

Nhưng quốc sư được công nhận là cao nhân đắc đạo ở An quốc, ngay cả Hoàng Thượng và Thái tử đều vô cùng tôn trọng, đương nhiên ông ấy sẽ không sai.

Lại nghĩ đến chuyện Đường Đường vừa ra đời đã được Thái tử ban tên, sự hoài nghi trong lòng Thẩm Dục cũng tan thành mây khói.

Xem ra Đường Đường thật sự là đứa bé may mắn.

Ông ta lại muốn xem con bé.

Lần trước khi ở biệt viện chỉ mới liếc nhìn qua, không nhìn rõ, cũng không biết đứa bé kia có dáng vẻ thế nào.

Chỉ là Thẩm Dục nhìn lướt trong phòng một vòng nhưng không nhìn thấy Đường Đường.

"Đường Đường đâu? Sao không nhìn thấy con bé?"

Bạch Như Ý cười nói: "Đã trẽ thế này, đương nhiên Đường Đường đã đi ngủ rồi. Ta sợ chúng ta nói chuyện ồn ào khiến con bé không nghỉ ngơi được nên đã bảo Đông Tuyết ôm con bé vào buồng rồi."

Trong ánh mắt của Thẩm Dục hiện lên vẻ thất vọng.

"Đường Đường là nữ nhi của ta, hôm con bé vừa sinh ra ta chỉ nhìn thoáng qua, đến bây giờ vẫn chưa nhìn kỹ. Như Ý, nàng cho người bế Đường Đường đến đi, ta muốn nhìn con bé."

Khóe miệng Bạch Như Ý cong lên nụ cười lạnh lẽo.

Ông còn mặt mũi nói à.

Nếu không phải ông vô cùng chán ghét Đường Đường thì sao chỉ nhìn một chút chứ?

Bây giờ nghe nói Đường Đường được chính miệng quốc sư khen ngợi, lúc này mới nhớ ra muốn gặp Đường Đường, đúng là vô cùng dối trá.

Thẩm Dục thấy Bạch Như Ý có vẻ không vui, liên tục hứa hẹn.

"Như Ý yên tâm, chắc chắn ta sẽ nhìn cẩn thận, không đánh thức Đường Đường."

Bạch Như Ý cố nở nụ cười ngay cả chính bà cũng cảm thấy buồn nôn.

"Nhưng ngài là phụ thân của Đường Đường, sao lại không cho ngài nhìn nữ nhi của mình chứ?"

Nói xong, bà khẽ gật đầu với Hạ Thiền.

Hạ Thiền hiểu ý, đi vào trong buồng báo với Đông Tuyết.

Đông Tuyết vừa định ôm Đường Đường đi đã thấy chính Đường Đường mở mắt.

Nàng vừa mở mắt đã bắt đầu ê a.

[Ngủ đủ, tiếp tục luyện tập nói chuyện thôi.]

[Chỉ có biết nói chuyện mới có thể giúp mẫu thân đối phó với đám người xấu xa kia.]

[Cố lên Đường Đường, ngươi có thể!]

[Dẫn dắt mẫu thân nghịch thiên cải mệnh!]

[Dẫn dắt mẫu thân xông ra khỏi ổ sói!]

Đường Đường hô hào trong lòng, tay phải còn nắm tay nhỏ, giơ cao lên như đang động viên bản thân.

Buồng trong và phòng ngủ của Bạch Như Ý cách nhau một bình phong, cho nên Bạch Như Ý có thể nghe rõ tiếng lòng của Đường Đường.

Bạch Như Ý nghe lời nói sục sôi ý chí chiến đấu của nữ nhi, trong lòng dâng lên sự ấm áp.

Thì ra không phải một mình bà chiến đấu, bà còn có Đường Đường.

Đường Đường không chỉ là một đứa bé không bình thường, đó là phúc tinh của bà, để mà nhìn rõ âm mưu của Thẩm Dục, khiến mà thấy rõ bộ mặt thật của kẻ ác.

Nhất định bà phải bảo vệ tốt nữ nhi này, cho nàng tất cả mọi thứ tốt nhất trên đời.

Ngay lúc Bạch Như Ý đang âm thầm cảm động, Đường Đường đã bị ôm ra.

Sau khi Thẩm Dục nhìn thấy, vội vàng đứng dậy khỏi giường đón Đường Đường từ ngực Đông Tuyết.

Đường Đường vốn nghĩ rằng Đông Tuyết sẽ giao mình cho Bạch Như Ý nên cười rất vui vẻ.

Song, khi nhìn thấy mặt Thẩm Dục, nụ cười trên mặt nàng biến mất.

[Sao lại là cha cặn bã thế?]

[Chẳng phải ông ta ghét bỏ bớt trên mặt ta à?]

[Lúc này muốn ôm ta làm gì?]

[Không phải cảm thấy ta xui xẻo muốn ôm ta ném đi à?]

[Ngay cả con gái ruột của mình cũng muốn vứt, đúng là cặn bã.]

Ngay lúc Đường Đường âm thầm suy đoán Thẩm Dục ôm mình có mục đích gì, Thẩm Dục cũng đang tỉ mỉ quan sát Đường Đường trong ngực.

Lần trước, sau khi ông ta thoáng nhìn qua vết bớt màu đỏ trên mặt Đường Đường thì không nhìn tiếp nữa.

Bây giờ nghĩ lại phát hiện thật ra vết bớt trên mặt Đường Đường không khó nhìn.

Đặc biệt khi nhìn thấy da thịt trắng nõn của Đường Đường giống như là hoa hải đường nở rộ trong tuyết, trái lại hơi đẹp mắt.

Lại thêm chính miệng quốc sư tán thưởng Đường Đường, lúc này Thẩm Dục nhìn Đường Đường cảm thấy rất thuận mắt.

Trái lại là Đường Đường, nàng nhìn thế nào cũng thấy Thẩm Dục không vừa mắt.

[Cha cặn bã chết tiệt, nhìn ta như vậy làm gì?]

[Chẳng lẽ còn để ý đến con của người thế thân à?]

[Hay là nói ông vẫn chưa nghĩ ra cách xử lý ta?]

[Chưa nghĩ ra thì ôm ta làm gì?]

[Này, ông cười cái gì, cười với ta cái gì!]

[Ôi chời má, sao nhìn thấy gương mặt bạc tình bạc nghĩa của ông nở nụ cười lại đáng sợ như thế?]

[Chẳng lẽ sợ ta khóc lên, muốn dùng nụ cười dụ dỗ à?]

[Ông từ bỏ suy nghĩ này đi!]

[Đường Đường ta sẽ không bị dáng vẻ này của ông dụ dỗ!]

[Chỉ cần ông dám làm gì ta thì ta sẽ khóc ngất đi, làm cho làm cho tất cả mọi người đều biết bộ mặt thật của ông!]

[Cha cặn bã chết tiệt, ông ta chó cặn bã!]

Đường Đường mắng Thẩm Dục một chập, mắng xong còn liếc mắt nhìn ông ta với vẻ xem thường.

Trong phút chốc, nụ cười trên khóe miệng của Thẩm Dục cứng đờ.

Trợn trừng mắt?

Đây là lần thứ hai Đường Đường trợn trừng mắt đúng không? Lại dám trợn trừng mắt với cha ruột!

Đúng là nữ nhi bất hiếu!

Có thể Đường Đường vẫn là trẻ con, không hiểu gì cả, nên đè ép cơn giận dưới đáy lòng xuống.

Chắc chắn là mắt của con bé có vấn đề mới có thể động một chút lại trừng mắt với người khác.

Thẩm Dục nghĩ như vậy trong lòng dễ chịu hơn nhiều.

Đường Đường không biết suy nghĩ trong lòng Thẩm Dục, nếu biết thì chắc chắn sẽ mắng đôi mắt cả nhà Thẩm Dục có vấn đề.

Dù sao trong lòng nàng, Thẩm Dục và Liễu Y Y mới là người một nhà.

Nàng và mẫu thân, ca ca của nàng mới là người một nhà.

Thẩm Dục thấy Đường Đường vẫn lườm nguýt mình, vờ như mắt không thấy tâm không phiền.

Ông ta ôm Đường Đường ngồi trước mặt Bạch Như Ý.

"Như Ý, sắp tới năm mới rồi, nhưng nàng vẫn ở trong tháng, năm mới nên chuẩn bị gì?"

Bạch Như Ý cười lạnh trong lòng.

Xem ra Thẩm Dục đến muộn như thế còn có mục đích khác.

Từ khi nghe được tiếng lòng của nữ nhi, biết bộ mặt thật của Thẩm Dục, bà phát hiện đầu óc của mình vô cùng tỉnh táo.

Vì thế Bạch Như Ý cong môi, tiếp tục nhìn Thẩm Dục diễn.

Bỗng nhiên Thẩm Dục như nghĩ đến điều gì đó, tiếp tục nói: "Hay là nàng tạm thời giao quyển quản gia cho Y Y đi. Mấy năm nay Y Y ở trong phủ giúp nàng rất nhiều, hạ nhân trong phủ còn khen nàng ấy hiểu chuyện tài giỏi. Có nàng ấy giúp nàng lo liệu năm mới, nàng có thể yên tâm ở cữ."

Ông ta định mượn cớ chuyện Thẩm Tử An cướp quyền chưởng gia đi.

Ai ngờ chuyện Thẩm Tử An bị đuối lý.

Bây giờ chỉ có thể dịu dàng bàn với Bạch Như Ý.

Dù sao bây giờ ông ta không thể tìm ra được điểm sai lầm gì của bà cả.