Chương 2: Bị Diêm Quân lừa

Thẩm Dục phát hiện gương mặt của Bạch Như Ý hơi giống Liễu Y Y nên cảm giác đây là trời cao đền bù cho ông ta.

Cho nên, từ đó về sau, Thẩm Dục xem coi Bạch Như Ý là thành thế thân của Liễu Y Y, bắt đầu điên cuồng theo đuổi Bạch Như Ý, cuối cùng toại nguyện cưới Bạch Như Ý vào nhà.

Song, không ngờ sau khi cưới được bảy năm, khi ông ta đi công việc ở Giang Thành, gặp lại Liễu Y Y đã vùi chôn trong lòng.

Khi đó, cuộc sống của Liễu Y Y không như ý, chủ động tìm Thẩm Dục kể ra đau thương.

Hai người tình cũ không rủ cũng đến, sống một khoảng thời gian như thần tiên ở Giang Châu.

Đến khi tướng công của Liễu Y Y tìm đến cửa, Thẩm Dục mới bất đắc dĩ chạy trốn, xa cách với Liễu Y Y lần nữa.

Nhưng không ngờ Liễu Y Y lại mang thai con của ông ta.

Còn dẫn theo con đến tìm.

Mà đứa bé kia chính là nữ chính trong quyển sách này, Thẩm Niệm Tình.

Thẩm Niệm Tình là người xuyên qua có hệ thống, mang theo ánh sáng của nữ chính.

Nhờ vào hệ thống, Thẩm Niệm Tình biết hết mọi chuyện quan trọng.

Cho nên, lúc ả ta có thể nói chuyện đã giúp mẫu thân của mình tính kế vị viên ngoại nghèo túng kia, cuối cùng thành công khiến cho Liễu Y Y ky hôn với viên ngoại kia.

Sau đó, Thẩm Niệm Tình còn nói cho Liễu Y Y đã làm quan đến chức Lại Bộ Thị Lang, giật dây Liễu Y Y nương nhờ Thẩm Dục.

Cứ như vậy, Thẩm Niệm Tình và Liễu Y Y quang minh chính đại đi vào Thẩm phủ.

Sau khi trở thành tiểu thư Thẩm phủ, Thẩm Niệm Tình dựa vào ánh sáng của nữ chính và hệ thống giúp đỡ, giành được tất cả sủng ái của mọi người, còn giúp Thẩm Dục ngồi lên vị trí Thượng thư, trở thành thần may mắn của Thẩm phủ.

Khi Thẩm Niệm Tình nắm chắc kịch bản đại tiểu thư Thẩm phủ càng liên tục bật hack.

Đầu tiên, ả ta giúp Liễu Y Y hại chết chướng ngại là thế thân Bạch Như Ý, ngồi lên vị trí chủ mẫu Thẩm phủ, còn mượn hệ thống để Liễu Y Y cướp đi thân phận công chúa của Bạch Như Ý.

Hơn nữa, ả cũng toại nguyện được phong làm quận chúa, bắt đầu công lược một đám hoàng tử và nam chính trong cung.

Cuối cùng, công lược tất cả mọi người thành công, hoàn thành nhiệm vụ ở thế giới này, lấy được phần thưởng phong phú.

Mà Bạch Như Ý không chỉ có kết cục thê thảm, ngay cả bốn đứa con của bà cũng không ai có kết cục tốt.

Mặc dù Đại nhi tử và Nhị nhi tử là nhân tài nhưng lại điên cuồng theo đuổi nữ chính, vì ả ta mà sống chết giơ cờ tạo phản, cuối cùng còn bị nữ chính tàn sát.

Tam nhi tử vừa ra đời đã bị đệ đệ của nữ chính trộm thân phận con trai trưởng, hơn nữa, chưa đến năm tuổi đã làm thuốc dẫn của nữ chính, bị moi tim mà chết.

Đương nhiên, thảm nhất là con gái yêu của bà ấy.

Khi con gái yêu ở trong bụng đã bị hạ độc hủy dung, sau khi sinh gặp phải sơn tặc, bị dọa thành kẻ ngốc, chính là "Kẻ xui xẻo" vừa xấu lại bệnh và ngốc, chưa đến hai tuổi đã ngỏm.

Đường Đường nghĩ đến đây vô thức lắc đầu.

Thảm quá, thảm quá, thảm quá mà!

Vân vân...

Vậy mình xuyên thành đứa con nào của Bạch Như Ý?

Dường như Bạch Như Ý chỉ sinh một đứa con gái...

Chẳng lẽ mình xuyên thành đứa con gái rượu thảm đến mức không thể thảm hơn của Bạch Như Ý?

Không phải chứ!

Diêm Quân lừa nàng à!

Còn nói tìm cho nàng người vừa có tiền lại có quyền!

Cho dù nói Bạch Như Ý có tiền, Thẩm Dục có quyền cũng không sai, nhưng nàng không có mạng mà hưởng!

"Bà đỡ, nhũ mẫu và đại phu đến chưa?"

"Vẫn chưa, biệt viện cách kinh thành quá xa, mà bên ngoài lại có tuyết rơi, đường không dễ đi, có lẽ không nhanh như vậy."

"Nhưng phu nhân không đợi kịp nữa rồi, phu nhân sắp ngất rồi."

Đột nhiên giọng nói của nha hoàn kéo suy nghĩ của Đường Đường quay về.

Biệt viện? Tuyết rơi?

Nàng nhớ lại.

Dường như Thẩm lão phu nhân muốn để Liễu Y Y làm bình thê của Thẩm Dục, Bạch Như Ý không đồng ý nên bị lão phu nhân đuổi khỏi Thẩm phủ, để bà nghĩ thông suốt mới trở về.

Bạch Như Ý không muốn chịu thua nên dẫn nha hoàn đến biệt viện ở ngoại ô ở tạm.

Ai ngờ vừa mới đến biệt viện không lâu lại đột nhiên đau bụng không chịu được, hình như có dấu hiệu sinh non.

Nhưng vì biệt viện cách thành quá xa, lại dưới trời tuyết nên chậm chạp không chờ được bà đỡ.

Cuối cùng bất đắc dĩ, đành phải để đại nha hoàn bên cạnh thử đỡ đẻ.

Nhưng nha hoàn kia lần đầu đỡ đẻ, căng thẳng quá mức, giày vò quá lâu mới đón đứa bé ra được. Lúc sinh ra, đứa nhỏ chỉ còn nửa cái mạng.

Đường Đường nghĩ vậy bó tay.

Chẳng lẽ nàng còn chưa được sinh ra đã mất nửa cái mạng?

Nàng thế này lại là ân nhân cứu mạng của Diêm Quân à?

Chắc là kẻ thù của Diêm Quân thì đúng hơn!

Không thì sao Diêm Quân lại lừa nàng như thế?

Ngay lúc Đường Đường đang tức giận mắng Diêm Quân, giọng nói đau đớn của Bạch Như Ý vang vào tai.

"Đông Tuyết, ta sắp không được rồi. Nếu ta thật sự... Không qua được ải này, các ngươi, nhất định các ngươi phải giúp ta chăm sóc ba vị công tử thật tốt." Sắc mặt Bạch Như Ý đau đớn, yếu ớt nói.

"Phu nhân, người nói gì đó, nhất định người phải cố gắng lên, chẳng mấy chốc bà đỡ sẽ đến." Đông Tuyết rưng rưng trấn an Bạch Như Ý.

Bạch Như Ý không nói gì, trong đôi mắt đau đớn hiện lên sự tuyệt vọng.

"Đông Tuyết, làm sao đây? Sắc mặt của phu nhân càng lúc càng khó coi." Trong giọng nói của Hạ Thiền cũng đầy vẻ lo lắng.

"Đông Tuyết, chẳng phải ngươi giúp bà đỡ đỡ sinh Đại công tử và Nhị công tử rồi à? Hay là ngươi giúp phu nhân đỡ đẻ đi." Khi Xuân Lan tuyệt vọng thì chuyện gì cũng muốn thủ.

"Không, không, không, ta không được, ta không được." Đông Tuyết vội vàng từ chối.

Bạch Như Ý như thấy được cọng cỏ cứu mạng, đột nhiên kéo tay Đông Tuyết.

"Đông Tuyết, ta sợ, sợ rằng không chờ được bà đỡ, vậy ngươi giúp ta đỡ đẻ đi."

Đông Tuyết bị dọa mặt mũi trắng bệch.

"Nhưng phu nhân, nô tỳ không có kinh nghiệm. Nô tỳ sợ, sợ hại phu nhân và chủ tử chưa ra đời."

Bạch Như Ý chịu thêm một cơn đau bụng, bà biết thời gian của mình không còn nhiều.

"Đông Tuyết, ta thật sự không còn thời gian. Ta, ta lệnh cho ngươi, đỡ đẻ!" Đột nhiên Bạch Như Ý lên giọng, trong giọng nói là sự kiên quyết không thể nghi ngờ.

Đông Tuyết nhìn gương mặt trắng bệch của Bạch Như Ý, biết bà không chịu được nữa mới ký gửi hi vọng lên người mình.

Nàng lau nước mắt trên mặt, nặng nề gật đầu.

"Đông Tuyết tuân mệnh."

Nàng đi đến cuối giường, cẩn thận nhớ lại quy trình bà đỡ từng làm, mở miệng phân phó: "Nhanh đem nước nóng, kéo, vải trắng đã chuẩn bị xong vào đây. Hai người các ngươi mau nâng chân của phu nhân lên."

Mặc dù Đông Tuyết nhớ kỹ trình tự nhưng khi thực hành vẫn vô cùng căng thẳng, tay cũng run lên.

"Phu nhân, người dùng sức." Giọng nói của Đông Tuyết cũng run rẩy.

Đường Đường chịu đựng cảm giác ngạt thở, thầm mắng trong lòng.

Kịch bản đáng chết này!

Đúng là nha hoàn không đáng tin cậy đỡ đẻ mà!

Xem ra bản thân muốn mất nửa mạng rồi...

"Phu nhân, người dùng sức, dùng thêm sức."

Đường Đường nghe thấy giọng nói phát run của Đông Tuyết, khẽ mắng.

[Mẫu thân của ta dùng sức gì chứ, ta đã đến cửa rồi, ngươi đưa tay kéo ta ra ngoài đi!]

Nhưng đợi một lúc lâu vẫn không có ngoại lực kéo nàng ra ngoài.

Đường Đường chỉ cảm thấy thở càng lúc càng khó khăn.