Vậy chẳng phải mấy năm nay bà nuông chiều con gái út của kẻ thù không đội trời chung sao?
Lão phu nhân bỗng nhiên sinh ra cảm giác tức giận vì nhận ra mình đã bị lừa, trong lòng lại càng không khỏi sợ hãi.
Không thể nào, Hầu phủ đã hết mực cưng chiều Niệm Kiều, đối xử với nàng ta như bảo vật, làm sao có thể...
Bà muốn phủ nhận tiếng lòng của Thẩm Hoàn Lê nhưng lại không kìm được mà nghĩ đợi đến ngày mùng mười, bà sẽ cử người âm thầm theo dõi là sẽ chứng minh được Niệm Kiều trong sạch.
Thẩm Niệm Kiều nghĩ rằng lão phu nhân bị Thẩm Hoàn Lê làm tức đến nỗi không nói nên lời, trong lòng thấy vui mừng nhưng ngoài mặt lại tỏ vẻ lo lắng nói: "Tổ mẫu đừng tức giận vì con, chuyện Lê tỷ tỷ nói vậy cũng là do tỷ ấy nhất thời xúc động, không phải suy nghĩ thật."
"Niệm Kiều, nàng đúng là hiền lành quá, Thẩm Hoàn Lê cứ liên tục được một tấc muốn tiến một thước!" Tiêu Cẩn Ninh càng thêm căm ghét Thẩm Hoàn Lê, muốn khuyên lão phu nhân xử lý nặng tay hơn.
Nhưng lão phu nhân hiện tại đang có cảm xúc phức tạp về Thẩm Hoàn Lê, trước khi biết rõ những lời nàng nói là thật hay giả, bà không muốn đuổi nàng ra khỏi phủ, vì thế đã nói: "Thẩm Hoàn Lê, vì Niệm Kiều rộng lượng, ta tạm tha cho ngươi lần này. Đưa đại tiểu thư về Lãnh Nguyệt Các cấm túc, suy nghĩ về hành vi của mình!"
Chưa nói cấm túc bao lâu nhưng cũng không đề cập đến phạt chép kinh hay đuổi ra khỏi Hầu phủ. Điều này có nghĩa là sau khi Tam hoàng tử rời phủ, hình phạt sẽ được giảm nhẹ.
Thẩm Niệm Kiều kinh ngạc, cúi đầu nhẫn nhịn siết chặt tay áo, lòng cảm thấy rét lạnh.
Quả nhiên mẫu thân nói đúng đứa con hoang luôn không thể so với con ruột.
Nàng ta không thể mềm lòng, chắc chắn phải vì mình dựng lên một tương lai rực rỡ, thân phận đích nữ phủ Quốc Công còn quý hơn đích nữ Hầu phủ rất nhiều!
Thẩm Hoàn Lê cũng có chút bất ngờ, còn tưởng rằng mình đã quá đáng như thế, lão phu nhân sẽ đuổi mình ra khỏi phủ.
Nàng xoay người nhận chiếc ô giấy từ tay ma ma, bước đi giữa trời mưa xuân.
Phía sau truyền đến tiếng lão phu nhân và Tam hoàng tử ân cần hỏi han Thẩm Niệm Kiều, sợ nàng bị cảm lạnh.
Thẩm Hoàn Lê không còn biểu hiện gì, lòng đã không còn tiếc nuối như trước.
...
Mưa xuân ẩm ướt làm góc váy thêu hoa thêm nặng nề, hoa liễu mờ ảo trong sương, nhè nhẹ chuyển màu đỏ hồng.
Thẩm Hoàn Lê bung ô bước qua cửa tròn, ánh mắt nhìn về phía cây hoa lê già nơi góc tường.
Cả cây hoa lê nở rực rỡ, cành khô uốn mình lấp đầy những chồi ngọc trong suốt, tựa như bị tuyết phủ kín.
Một thiếu niên áo đen bị một tên gia nô đẩy ngã, những cánh hoa lê rơi xuống như tuyết.
Lũ gia nô cười cợt chế giễu.
"Chỉ là đứa lưu vong của một quốc gia đã mất thôi! Ngụy quốc của ngươi đã bị Hầu phủ ta đánh tới ngoài cửa Ngọc Long, ngươi nghĩ mình là quý tộc hoàng thất sao?"
Một gã sai vặt tay cầm chiếc bánh bao, giẫm chân lên bàn tay thiếu niên, nhạo báng:
"Nguyên Cận, nếu ngươi giúp ta giặt sạch giày, ta sẽ cho ngươi nửa cái bánh bao này, thế nào? Đừng nghĩ đại tiểu thư sẽ chống lưng cho ngươi, nàng ta đẩy nhị tiểu thư xuống hồ, lão phu nhân sẽ đuổi nàng ta về nông thôn, lúc này nàng ta còn khó bảo vệ mình."