Lúc này lão phu nhân mới đột nhiên nhìn về phía hồ Cẩm Lý, các nha hoàn của bà đều không biết bơi, hoảng loạn chạy tới, tay cầm gậy trúc để cứu người.
Tiêu Cẩn Ninh đang định nhảy xuống hồ để cứu người nhưng lại phát hiện Thẩm Niệm Kiều đã vươn tay theo bản năng, dường như bơi tới gần bên ao, miệng nàng ta hổn hển thở, khiến Tiêu Cẩn Ninh có chút ngạc nhiên.
Không phải Niệm Kiều không biết bơi sao?
Mưa xuân dày đặc bay vào hiên nhà, thấm vào mặt, mang theo chút hơi lạnh.
Lão phu nhân nhìn thấy Thẩm Niệm Kiều khó khăn bò lên bên cạnh hồ Cẩm Lý, bỗng nhiên cảm thấy có chút xa lạ.
Ngày xưa, bà yêu thương nhất là con gái út Thẩm Mẫn của mình nhưng sau khi con dâu cả Tạ thị sinh con gái yếu ớt, lại gặp phải bệnh tật, bà đã nhận đứa cháu gái Thẩm Niệm Kiều này vào nuôi nấng trong Hạc Thọ đường.
Bà nhìn Niệm Kiều lớn lên, thế nhưng không biết nàng tâ đã học bơi từ khi nào.
Cả người Thẩm Niệm Kiều ướt sũng, bị các nha hoàn vội vã che choàng áo choàng và dìu về lại trong hành lang.
Mắt nàng ta đỏ hoe ngẩng đầu nhìn lão phu nhân, khóc nức nở, giọng đầy uất ức: "Tổ mẫu…"
Lão phu nhân hơi hoảng hốt hỏi: "Niệm Kiều, con học bơi khi nào vậy?"
Trong lòng Thẩm Niệm Kiều hơi lộp bộp, hoảng hốt cúi đầu tránh ánh mắt của lão phu nhân: "Con… Con cũng không biết. Có lẽ là do năm lần bảy lượt bị Hoàn Lê tỷ tỷ đẩy xuống nước, chìm mấy lần nên biết bơi.”
Tiêu Cẩn Ninh cố gắng thuyết phục chính mình: "Cũng đúng, Niệm Kiều từ nhỏ thông minh, học cái gì cũng nhanh."
Mắt Thẩm Hoàn Lê trợn trắng: "Nói bậy, ta chưa bao giờ đẩy, chỉ đá thôi."
"Ngươi!" Lão phu nhân tức giận trừng mắt nhìn cô cháu gái hoang dại, không có chút lễ phép này.
Đang định trách mắng, thì lại nghe thấy tiếng lòng của Thẩm Hoàn Lê:
[Ngu ngốc. Đương nhiên là người mẹ đẻ Liễu thị sinh ra ở vùng sông nước kia của nàng ta dạy rồi, không biết bơi lội, nàng ta dám nhảy vào trong hồ hãm hại ta sao? Ha ha ha, lão thái thái, bà không nghĩ nhiều được như vậy đúng không? Bà cho rằng vào mùng mười mỗi tháng Thẩm Niệm Kiều thật sự đi chùa cầu phúc cho bà sao?]
[Nàng ta cùng Liễu thị đã âm thầm mưu tính kế hoạch, tính kế cả nhà phủ Tương Bình Hầu như thế nào! Nàng ta cũng đã sớm biết mình không phải là đích nữ của phủ Tương Bình Hầu, mà là con gái của ngoại thất Vệ Quốc Công, nàng ta muốn dẫm lên hầu phủ để thực hiện tham vọng của mình. Nhưng ta sẽ không nói cho các người biết đâu, cứ để các người tự xem sau này sẽ bị sụp đổ thế nào.]
Lúc này lão phu nhân suýt nữa tức giận đến ngã nhào.
Bà vẫn luôn cho rằng Thẩm Niệm Kiều là một đứa trẻ vô tội trong chuyện thiên kim thật giả của phủ Tương Bình Hầu. Nhưng nếu nàng ta sớm biết được, mà lại giấu diếm không nói ra, mặc kệ cho huyết mạch của hầu phủ lưu lạc bên ngoài bị Liễu thị hành hạ thì nàng ta đang có ý đồ gì?
Hơn nữa trong lòng bà chợt nghĩ ra điều gì đó, bỗng nhận ra rằng từ khi Niệm Kiều tám tuổi đã đến chùa Bảo Vân cầu phúc cho bà vào mùng mười mỗi tháng, suốt gần bảy năm qua, thường xuyên ở lại trong chùa. Nếu như nàng ta thật sự nhiều lần giấu bà đi gặp mẹ đẻ Liễu thị, nếu Liễu thị thật sự là ngoại thất của con rể...