Chương 3

Đến giờ ăn tối, Thẩm Tri thay một bộ quần áo, áo lụa xanh hồ có họa tiết hoa văn, váy thêu hoa màu vàng vòng quanh thắt lưng càng làm nổi bật lên vòng eo thêm thon gọn một tay ôm hết, mái tóc đen được búi thành búi mây bay đơn giản, trâm cài bằng ngọc trắng cắm nghiêng đung đưa, trang điểm một chút, tuy khuôn mặt vẫn nhợt nhạt nhưng khó có thể che giấu vẻ ngoài xinh đẹp.

Nàng dẫn theo hai nha hoàn là Lục Dương và Hồng Hạnh chậm rãi đi dọc theo con đường lát đá xanh đến tiền sảnh. Bữa tối còn chưa bắt đầu, người hầu đang bận rộn, mẹ kế thì đứng ở vòm hoa treo trong đại sảnh nhìn quản gia Thẩm phủ chỉ huy mọi người sắp xếp bàn ghế, bát đũa, vẻ mặt bình tĩnh như thể dù Thẩm phủ có chuyện gì cũng không liên quan tới nàng ấy

Trên bàn bày đầy đủ các món ngon, trong đó có hai đĩa ngọc trắng đựng ngỗng quay hoa quế của Thái Bạch Lâu và cá muối hấp.

Chu Ngu nhìn thấy Thẩm Tri đi vào tiền sảnh liền thay đổi vẻ mặt lạnh lùng, vội vàng chào hỏi, trong mắt mang theo ý cười cùng vẻ quan tâm, giọng nói mềm mại như nước: “Tri Tri, ta sai người đưa súp đường phèn tổ yến con đã uống chưa? Có hợp khẩu vị không? Ngày mai ta sẽ nhờ đại phu tới xem, sẽ không để lại căn nguyên gây bệnh nào.”

Thẩm Tri thấy mẹ kế thờ ơ với mọi việc trong phủ, nhưng lại vô cùng quan tâm tới mình, trong lòng vô cùng biết ơn, vội vàng khom mình hành lễ, vừa định nói đa ta mẫu thân con đã ổn rồi thì bên tai bỗng truyền đến tiếng lòng của mẹ kế, từng tiếng một vang lên, mỗi tiếng đều như một tiếng sóng.

[Cục cưng của mình xinh đẹp quá đi, khuôn mặt trắng như bơ, eo thon, chân dài, ngực đầy đặn, dù nhìn cả ngày cũng không thấy đủ. Màu lam hợp với Tri Tri quá, mình phải làm thêm cho bé Tri Tri nhà mình vài chiếc váy màu xanh mới được, hí hí hí. ]

[Rõ ràng đã mời đại phu từ Hồi Xuân Đường tới, tóc và râu của ông ấy đều bạc trắng, lăn lộn đến tuổi này rồi thì có lẽ y thuật của ông ấy không tệ đâu. Tên đại phu người Mông Cổ trước đó làm mình hận không thể kéo ra ngoài đánh chết, đưa cho cục cưng nhà mình biết bao nhiêu đơn thuốc mà không hề có hiệu quả chút nào, làm hại Tri Tri nằm liệt giường không dậy nổi, làm mình đau lòng chết đi được ]

[Trong phủ này ngoại trừ mình để ý đến Tri Tri thì những người khác trong nhà này đều sẽ giả vờ ngu ngơ, cho rằng mình sẽ không quan tâm. Nhất là Thẩm lão thái, sớm không ăn chay muộn không ăn chay mà giờ đi ăn chay? Ăn nhiều thêm mấy cây cỏ có thể thành tiên ư? Thừa tướng cũng không phải cái thứ tốt, dựa theo sách miêu tả, còn tưởng rằng lão này thương con gái, kết quả lần này con gái bị bệnh nhiều ngày như vậy mà ngay cả Tướng phủ còn không thèm trở về, chỉ sai người qua gửi lời nói sẽ đưa thuốc bổ, mình còn công vụ bận rộn, bận rộn cái rắm, ngay cả hoàng đế cũng chưa nhiều chuyện như vậy, xì. ]

Thẩm Tri đã nghe tới choáng váng, đây là những lời hổ báo cáo chồn gì vậy? Mặt nàng vừa đỏ vừa trắng, chỉ cảm thấy bên tai đều ở nóng lên, một câu đa tạ mẫu thân bị nàng kẹt ở trong miệng, phun không ra lại nuốt không trôi.

Chu Ngu nhìn thấy hai má Thẩm Tri đỏ bừng, vẻ mặt dại ra, nàng ấy sợ nàng lại phát sốt liền vươn mu bàn tay phải sờ lên trán nàng, cảm giác mát lạnh: "Không nóng mà, sao mặt lại đỏ thế, không thoải mái ư?”