Chương 4: Được, tôi sẽ phụ trách cậu ta

Edit: Raury

.

.

.

Đây là một dãy phòng của khách sạn, tuy nơi này bị bỏ hoang mười năm, nhưng sau khi được mọi người dọn dẹp sạch sẽ, lập tức khôi phục lại hình dạng của một phòng khách sạn chuẩn năm sao.

Thời Tần lúc này được cột chặt vào lưng ghế, người đàn ông giật chiếc thắt lưng trước đó buộc trên miệng anh phòng khi anh cắn người ra.

Người đàn ông đó đứng trước mặt anh, kính bảo hộ được kéo lêи đỉиɦ đầu, để lộ vầng trán đầy đặn nhẵn nhụi, mái tóc đen như mực hơi hơi rối bù. Chiếc mũi cao thẳng được chiếc khăn đen che lại, chỉ nhìn được nửa mặt trên của anh ta. Lúc này đây đôi mắt thâm thuý của người nọ đang quan sát anh, có chút nghi hoặc, nhưng thần thái lại tràn đầy nghiêm túc, bình tĩnh.

Đối mặt với sự nghi ngờ, Thời Tần lắc đầu, hiển nhiên anh không biết thân phận của mình trong thế giới này, trong tiểu thuyết cũng không đề cập đến.

"Tôi chỉ nhớ tên mình là Thời Tần, anh có thể gọi tôi như vậy." Thời Tần mở miệng, giọng nói không tính là khó nghe, nhưng rất kỳ quặc.

Hiển nhiên, đối phương không có thói quen giao tiếp giữa người với zombie, cảm giác này quá kỳ quái.

"Còn anh thì sao?" Thời Tần khẩn trương hỏi lại.

Khuôn mặt đẹp trai của hắn ngây ra một lúc, sau đó trả lời: "Thành Ngự."

Quả nhiên!

【 Đinh! Trói định nam chủ Thành Ngự, giá trị ban đầu của nhiệm vụ được làm mới, giá trị hắc hoá của nam chủ là 44, được cập nhật theo tình hình thực tế. Tiến độ nghiêm đánh là 0, được làm mới hằng ngày. 】

Tiến độ nghiêm đánh là 0 có thể hiểu được, nhưng giá trị hắc hoá tận 44, cực kì không may mắn!

Lần này hệ thống đã làm đúng chức trách của mình, giải thích cho Thời Tần nghe một chút về giá trị hắc hoá, nói trắng ra, mọi người đều có giá trị hắc hoá, ngoại trừ người chỉ số thông minh có vấn đề.

Lấy Thời Tần làm ví dụ, giá trị hắc hoá của anh là 10, mà trong thời đại tận thế, đạo đức chó ăn, nhân tính vặn vẹo, sùng bái kẻ mạnh giẫm đạp kẻ yếu là lẽ thường tình, ngay cả trong căn cứ cũng không có cách nào hạn chế hành vi của con người ta như trong thời bình được, vậy nên giá trị hắc hoá của người thường rơi vào khoảng 30, còn người giống như Thành Ngự vốn dĩ thông minh, lại còn là thuộc dạng liếʍ máu trên lưỡi dao, hiển nhiên giá trị hắc hoá cao hơn hẳn. Nói chính xác, giá trị hắc hóa không quá 60 thì không tính là người xấu, nếu chưa đạt đến 100 thì vẫn còn thuốc trị, còn đường cứu chữa.

Thời Tần lập tức thả lỏng, nhưng tiếp theo hệ thống lại cảnh báo Thời Tần rằng, giá trị hắc hoá càng cao càng khó giảm xuống.

Khi Thời Tần còn đang suy tư về quy luật của giá trị hắc hoá, liền nghe thấy tiếng cười nhạo nhắm về phía anh.

"Đội phó, cậu tốt bụng thật đấy, còn giới thiệu bản thân với thây ma nữa chứ, tên này vừa nảy muốn cắn chân tôi đấy!"

Không phải tôi, tôi không có, đừng nói bậy!

Thời Tần trông thấy ánh mắt Thành Ngự trầm xuống, sau đó quay lại nhìn người đang nói chuyện.

"Đúng lúc tôi có chuyện muốn hỏi anh, tại sao anh bị đàn thây ma bao vây dưới đó."

Vừa dứt lời, sắc mặt Khang Bằng trở nên tệ đi.

"Anh quên nhiệm vụ của chúng ta?" Thành Ngự hỏi.

Khang Bằng lập tức bùng nổ.

Tận thế đến, con người buộc phải từ bỏ các thành phố lớn, chỉ có thể lựa chọn một vài điểm tập kết nhỏ để xây dựng căn cứ.

Nhưng khi loài người thịnh vượng, những phòng thí nghiệm tốt nhất, những trang thiết bị hiện đại đều nằm ở thành phố lớn, một số thứ không thể vận chuyển được, vì vậy đôi khi, để hoàn thành một thí nghiệm nào đó, các nhà nghiên cứu, nhà khoa học phải lẻn đến các căn cứ ấy, tiến hành thực nghiệm nghiên cứu một thời gian.

Loại nhiệm vụ này cơ bản chia làm ba bước, bước đầu tiên là nhiệm vụ dọn sách đường, dọn dẹp phòng thí nghiệm, đảm bảo an toàn khu vực, chuẩn bị tốt vật tư.

Bước thứ hai, đưa nhóm nhà khoa học qua, để một vài người ở lại bảo vệ.

Bước thứ ba, đến khi họ trở về, tùy theo tình hình lúc đó, cử một đội nhỏ đi đón họ.

Khi về, dọc đường sẽ tìm chỗ thích hợp làm trạm trung chuyển và ghi chép vào hồ sơ, để mọi người sau này có thể sử dụng, ví dụ như khách sạn này.

Lần này đội của Thành Ngự tới phòng thí nghiệm để đón người về căn cứ, kế hoạch ban đầu là năm ngày, đi hai ngày, đón người một ngày, về hai ngày.

Vốn định đến phòng thí nghiệm ở phía bên kia thành phố vào tối nay, và nghỉ qua đêm ở đó.

Nhưng vì Khang Bằng tự ý hành động, lãng phí thời gian quý giá của họ và đạn dược, trời càng tối, thây ma hoạt động càng mạnh mẽ, đêm nay họ buộc phải dừng chân tại khách sạn này, đồng thời có nghĩa là tiến độ nhiệm vụ của Thành Ngự bị trì trệ.

Hơn nữa ở địa điểm hiện tại thiết bị liên lạc của họ không thể liên lạc được với bên căn cứ và bên phòng thí nghiệm.

Vốn là lỗi của Khang Bằng, nhưng anh ta chết cũng không chịu nhận sai, nghĩ rằng nếu không phải đám người Thành Ngự ra ngoài điều tra và làm mấy việc vô nghĩa lãng phí thời gian, thì họ hoàn toàn có thể hành động như lúc trước, trực tiếp đến thẳng phòng thí nghiệm đón người.

Thành Ngự không nói lời nào, chỉ lạnh lùng nhìn anh ta, Khang Bằng lại cho rằng Thành Ngự sợ, càng gào càng hăng, cái gọi là không lý trí và kiêu ngạo, hoàn toàn không nhận sai, còn muốn cho Thành Ngự nghe theo sự sắp đặt của anh ta, người khác khuyên nhủ thế nào cũng không nghe.

"Anh Khang, anh đừng quá kích động như vậy. Chẳng nhẽ anh không nghe theo lệnh, tự ý hành động là đúng sao? Nếu ai trong đội cũng có thể tự ý hành động, vậy còn tuyển đội trưởng đội phó làm gì nữa?" Người nói chuyện là anh em tốt của Thành Ngự, Quách Dực.

Quách Dực nhíu chặt mày, trong mắt hiện lên lửa giận, cảm thấy Khang Bằng này đúng là dầu muối không ăn, chỉ biết ngang ngược vô lý, còn liều mạng hơn người đàn bà chanh chua.

Khang Bằng tức giận ngẩng đầu lên, ""Mẹ kiếp, bao giờ tới lượt người mới chĩa mũi mắng mỏ tiến bối thế? Quách Dực, mày là cái thá gì, cùng lắm chỉ là con chó bên người Thành Ngự thôi! Vẫy đuôi lấy lòng xin cơm ăn, khó trách nó chỉ mày hướng đông, mày chẳng dám đi hướng tây."

Lời nói của Khang Bằng như chọc trúng cái gì đó, khuôn mặt đoan chính của Quách Dực nháy mắt trở nên vặn vẹo, dùng đôi mắt ngập tràn sát khí nhìn chằm chằm Khang Bằng, xung đột sắp nổ ra.

Thời Tần nhìn bọn họ khắc khẩu, nghe hệ thống lạnh như băng thông báo giá trị hắc hóa +1.

Em gái mi! Dễ như vậy sao? Tên Khang Bằng này ngậm miệng lại dùm cái, pháo hôi mà bày đặt gào thét trước mặt nam chủ làm cái gì, sợ là nó không biết tương lai mình sẽ chết rất thảm.

Khang Bằng còn muốn tiếp tục kêu bíp bíp, thấy Quách Dực muốn động thủ, liền móc súng lục ra, một bộ không sợ chết mà đùa nghịch.

Nhưng lúc này, Thành Ngự luôn im lặng đột nhiên cử động, vậy mà lại trực tiếp động thủ, khi Khang Bằng phản ứng muốn phản kích lại, Thành Ngự đã lấy súng trên tay anh ta xuống. Trở tay đánh vào huyệt thái dương của anh ta.

"Đồ chó hoang Thành Ngự, mày muốn......"

Vừa dứt lời, một tiếng súng vang, vách tường trước mắt Khang Bằng xuất hiện một lỗ đạn.

Nòng súng tỏa nhiệt nhắm vào Khang Bằng ngay lập tức im như thóc.

Cả căn phòng cũng trở nên yên lặng.

Giọng nói cảnh cáo của Thành Ngự vang lên, "Vì lợi ích của toàn nhân loại, trách nhiệm chính của quân đoàn nhiệm vụ là hoàn thành nhiệm vụ, ai không phục lãnh đạo, ai phá hoại hành động, ai liên lụy nhiệm vụ, có thể loại bỏ."

Biểu cảm của tất cả mọi người có mặt đều thay đổi, đây là một trong những quy tắc mà họ đã đọc thuộc lòng khi gia nhập quân đoàn nhiệm vụ.

Các quy định trong thời tận thế tàn nhẫn như vậy đấy, hết thảy đều vì lợi ích chung của nhân loại.

"Còn thêm lần nữa, tuyệt không khoan nhượng."

Giọng nói của Thành Ngự đầy khí phách, như một nhát búa nặng nề đập vào tim mọi người, anh thu hồi súng, nhưng Khang Bằng lúc này đang sững người.

Anh ta không ngờ thân thủ của Thành Ngự nhanh như vậy, cũng không nghĩ tới Thành Ngự sẽ tàn nhẫn như vậy.

Khang Bằng trong lòng cũng biết, chính mình vi phạm quy định, hơn nữa những người có mặt đều không muốn đứng về phía hắn, nếu không cẩn thận, chắc chắn sẽ bị gϊếŧ.

Suýt nữa thì cận kề cái chết, Khang Bằng cuối cùng cũng tỉnh lại, thấy Thành Ngự hào phóng đưa súng cho mình, anh ta chỉ có thể thuận theo bậc thang mà đi xuống, căng da đầu nhận lấy.

Khang Bằng ngang ngược, nhưng không phải loại ngang ngược không sợ chết, anh ta vẫn là có chừng mực. Trước kia chưa biết rõ tính tình của Thành Ngự, bây giờ anh ta đã rõ.

Người này không dễ chọc.

Thời Tần cũng xem ngây người, nam chủ không hổ là nam chủ, cho dù vẫn chưa hoàn toàn hắc hóa. Thời Tần hoàn toàn không chút nghi ngờ với lời cảnh cáo của Thành Ngự, hắn là người nói được làm được.

Đội trưởng Khương tiến lên hòa hoãn không khí, Khang Bằng hừ hừ, theo thói quen thu hồi vẻ mặt yếu ớt, hung dữ nói với cậu nhóc canh giữ xe bọc thép lúc trước: "Cơm chiều đâu? Không phải cậu phụ trách sao?"

"Hả.... A em đi ngay" Doãn Thường Lâm là một người lính thông minh, khi thấy tình hình không ổn, cậu ta sẽ nhanh chân chạy trốn, hoàn toàn không cho Khang Bằng cơ hội đá cậu ta.

"Được rồi, trước tiên bàn chuyện sắp xếp tối nay đi, mọi người thay phiên nhau trực đêm, ở đây nhiều phòng, mọi người có thể thoải mái nghỉ ngơi." đội trưởng Khương nói.

"Tôi đi xem hệ thống nước trong khách sạn này còn hoạt động không, nói không chừng có thể tắm rửa." Hoắc Tử Toàn cười hì hì xua tay rời đi.

"Con thây ma này thì sao, trói nó ở đây hoài hả?" Quách Dực nói.

Đội trưởng Khương không khỏi nhìn Thành Ngự, Thành Ngự đang do dự, Khang Bằng không chỗ xả giận, thấy bọn họ thảo luận về Thời Tần, liền trực tiếp nhìn chằm chằm vào anh.

Khang Bằng tung ra một cú đá không hề báo trước, "Thây ma chết tiệt, nhìn thôi mà ăn muốn không vô."

Thời Tần bị đạp xuống đất cùng với chiếc ghế, anh tưởng rằng mình sẽ bị đau nhưng thực ra lại không cảm nhận được gì. Quả nhiên là thân thể của thây ma.

Nhưng mà Thời Tần vẫn cảm thấy tức giận, loại bắt nạt kẻ yếu này xứng đáng làm pháo hôi. Nếu không phải bị trói không thể động đậy. Anh thật muốn...... Thôi đi, đối mặt với kẻ lưng hùm vai gấu như Khang Bằng, thể trạng như này của anh chẳng thể làm gì được.

Khang Bằng Như tìm được cách trút giận, anh ta tay đấm chân đá vào Thời Tần. Ghế dựa bị đá vỡ thành từng mảnh, vừa đánh vừa tàn nhẫn nói: "Chém đứt tay chân của nó trước, dù sao cũng chỉ là để làm thí nghiệm mà thôi, giữ cổ lại là được."

Thời Tần trong lòng cảm thấy nghẹn khuất, xuyên cái gì không xuyên, cố tình xuyên vào thây ma. Nhân loại đối phó tang thi thật là tàn nhẫn.

Khi Thời Tần kêu trời không thấu, kêu hệ thống khản cổ cũng không ra, nắm đấm biến mất.

Thời Tần ngẩng đầu nhìn thì thấy Thành Ngự đứng dưới ngọn đèn, cả người toát ra vẻ sáng ngời của thánh nhân. Thời Tần cảm động đến rơi nước mắt, quả nhiên lúc này nam chủ vẫn còn lương thiện chính nghĩa.

Chính hắn đã ngăn lại hành vi tàn bạo của Khang Bằng, nhưng làm vậy càng thêm đắc tội với Khang Bằng.

"Mẹ mày đến chuyện này cũng muốn quản à, chẳng lẽ cái này cũng vi phạm quy định? Nó là tang thi!" Khang Bằng tức giận đến mức sắc mặt đại biến, nhưng cổ tay của anh ta bị Thành Ngự nắm lại, dù tay anh ta to hơn gấp đôi, cũng chẳng thể xê dịch dù chỉ một chút.

"Tôi nhắc anh nên cẩn thận một chút, sự tồn tại của cậu ta nằm ngoài tầm hiểu biết của chúng ta, hơn nữa trên người không có dấu vết bị đạn bắn, trong trường hợp...... Là loại có thể dễ dàng bị đánh chết thì sao? Không nghiên cứu được, anh chịu trách nhiệm ư."

Khang Bằng sửng sốt.

Thời Tần vội vàng gật đầu, tuy rằng anh không rõ, nhưng vẫn mong được đối đãi như con người. Sau cùng thân thể càng bị thương, anh càng đói, có một sự thôi thúc không thể kìm nén..

Như thể sợ rằng họ sẽ đánh nhau lần nữa, Khương Phúc nhanh chóng phát huy vai trò đội trưởng của mình.

"Thành Ngự nhắc nhở không sai, Khang Bằng nắm tay của cậu lớn như vậy, hai ba cái là có thể đấm chết người, nếu cậu ta cũng vậy thì sao? Trừ bỏ ngoại hình, tôi cảm thấy cậu ta không khác gì người bình thường, chúng ta vẫn nên lưu ý một chút."

"Biết rồi! Tuy nhiên, trong trường hợp có bất cứ điều gì xảy ra với con thây ma này, như hại mọi người chẳng hạn, thì mày phải lấy cái chết ra tạ tội!" Khang Bằng chỉ vào Thành Ngự, nói một cách cộc cằn.

Trách móc phi lý này thật sự rất nực cười, Quách Dực đang tính nói đỡ, Thành Ngự lại nói thẳng: "Được, tôi sẽ phụ trách cậu ta."

Tác giả có lời muốn nói:

Thành Ngự: Nếu phụ trách, vậy phụ trách đến cùng, phụ trách cả đời.

Thời Tần: ↑_↑ khóc ~