Chương 3

Chương 3

Lúc Lê Lạc rời khỏi công ty, Đặng Lương bị đuổi ra khỏi phòng làm việc cuối cùng cũng có cơ hội đuổi theo, đi theo ông chủ của cậu trở về khu biệt thự.

Về đến nhà, cậu hì hục cất một đống quà nhận được ở sân bay vào kho theo thứ tự, thở hổn hển đến nỗi gương mặt đỏ rực.

Trong kho có không ít rương lớn nhỏ, có cái dùng để cất thư của fan, có cái dùng để cất quà thủ công do fan làm, trong một góc nhỏ đặt một kệ tủ, bên trên trưng bày toàn bộ giải thưởng Lê Lạc có được từ khi ra mắt tới nay.

Chuyến xuất ngoại này chừng mười ngày, mấy chiếc cúp lâu rồi không được dọn dẹp, bên trên đã đọng lại lớp bụi mỏng.

Trong đó cũng miễn cưỡng có những giải thưởng có chút phân lượng, giải thưởng “nhân khí của năm” của lễ trao giải nổi tiếng nào đó, Lê Lạc đã giành được liên tục bốn năm.

Nhưng giải thưởng nhân khí vẫn không bằng giải thưởng “diễn viên của năm”, cái trước có thể dựa vào fan bỏ phiếu có được, cái sau thì nhất định phải dựa vào thực lực của diễn viên.

Nếu nói Lê Lạc không có thực lực, thì cũng không hẳn, ít nhất trong lòng Đặng Lương, anh Lạc nhà cậu chỉ cần chăm chỉ chút, nghiêm túc một chút, tuyệt đối có thể trở thành diễn viên trẻ ưu tú như Giang Lưu Thâm.

Vấn đề là Lê Lạc không muốn cố gắng nha.

Đã từng có lần, một vị đạo diễn nổi tiếng từng lấy được những giải thưởng lớn ném cành ô liu, mời anh đảm nhiệm vị trí nam chính trong phim mới. Cơ hội mà người khác cầu cũng không cầu được, vị tổ tông thất thường này lại không chút do dự liền từ chối, quay đầu đi nhận bộ phim lưu lượng ngôn tình cổ trang.

Đặng Lương cũng thay anh đau đầu: "Anh Lạc! Sao anh lãng phí cơ hội tốt như vậy chứ!"

Lê Lạc dửng dưng đáp một câu: "Quay phim truyền hình vừa nhẹ nhàng, không tốn sức, thời gian ngắn, có tiền nhanh, sao lại không làm?"

Đặng Lương á khẩu không trả lời được.

Tình hình như vậy đủ để chứng minh, vị đại thiếu gia của Lê gia này, hoặc là nói, đã từng là Đại thiếu gia, căn bản không nhiệt tình với nghề diễn viên này, thuần túy là tới vòng giải trí chơi đùa.

Lúc Đặng Lương vừa làm trợ lý của anh, còn nỗ lực nghĩ về hướng tốt, dựa vào tin tức ít ỏi mà La Bằng tiết lộ, biết được bối cảnh của Lê Lạc, liền suy đoán anh ấy có lẽ vì biến cố của gia đình ép bức, không thể không đi làm việc kiếm tiền, chờ đến một ngày góp nhặt được tiền tỷ, nhất định sẽ phóng khoáng giải nghệ, lui về phía sau, thậm chí trở thành tổng tài, gây dựng lại gia sản.

Có điều sau khi quen thuộc với Lê Lạc hơn, những suy đoán này đã dần dần hóa thành bọt nước.

Cứ dựa vào thứ Đặng Lương đang nhìn thấy, vị tổ tông đang khoanh chân trần ngồi trên ghế sô pha, chuyên chú với trò chơi chém gϊếŧ trên điện thoại di động, dùng hơn tiền triệu mua trang bị này, hiển nhiên không giỏi về khoản kinh doanh quản lý tài sản.

"Tại sao lại thua rồi!" Lê Lạc “xùy” một tiếng, đưa điện thoại di động ném lên ghế sô pha, "Trò chơi này không được."

Đặng Lương rướn cổ lên liếc nhìn, hơ, đối thủ kém hơn 20 cấp bậc, vậy mà cũng có thể thua?

"Nhất định là bởi vì hắn có tấm thẻ thần, sao anh mày không bốc trúng chứ, tốn mất mấy triệu." Lê Lạc bĩu môi một cái, quy kết nguyên nhân thất bại cho trò chơi, "Xác suất này có vấn đề, không nộp tiền cho trò chơi rác rưởi này nữa, lãng phí tiền."

Đặng Lương trơ mắt nhìn Lê Lạc tuyên bố không lãng phí tiền, xóa đi trò chơi đã nộp mấy triệu.

. . . Là có hiểu lầm gì đối với định nghĩa lãng phí sao?

"Anh mới chơi được mấy ngày, thua rất bình thường nha, chơi thêm một thời gian nữa đi, chơi quen rồi thì phần thắng sẽ lớn hơn."

Lê Lạc đang mở ra ứng dụng để tải trò chơi mới: "Không muốn lãng phí suy nghĩ, chỉ là một trò tiêu khiển, hơn nữa trò chơi này anh mày chơi chán rồi."

". . ."

Bàn về trình độ có mới nới cũ, Đặng Lương cảm thấy, trong những diễn viên đang nổi, sợ rằng không ai có thể hơn được tổ tông nhà cậu.

Không riêng gì trò chơi, ngay cả đối tượng tai tiếng của Lê Lạc cũng đổi như thay áo, nhiều đến nỗi ngay cả paparazzi cũng mất đi động lực theo dõi, dù sao thì, cho dù tuôn ra cũng không dẫn tới chấn động gì lớn.

Đợt trước lúc phim mới đang chiếu, Lê Lạc liền bị người đi đường chụp tới cảnh anh cùng vai nữ chính Triệu San San đi ăn cơm với nhau, cử chỉ thân mật.

Sau khi các Bloger công bố hình ảnh, bình luận bên dưới đều là như vầy:

[ Ăn một bữa cơm mà thôi, không thú vị, mấy người có thể đưa chút tin tức mới mẻ xíu không? ]

[ Cách một tháng, rốt cuộc Lê Lạc cũng đổi đối tượng, anh ấy không đổi tôi đều cảm thấy hình tượng hoa hoa công tử của anh ấy sắp sụp đổ. ]

[ Tôi cầm số thứ tự được anh Lạc ngủ, khổ khổ chờ đợi. ]

[ Tôi thì không giống, tôi chờ anh Lạc chơi gay, mỹ nhân công tiêu chuẩn như vậy, không chơi gay quá đáng tiếc. ]

. . .

Ngay cả quan hệ công chúng cũng không cần làm, từ phương diện nào đó mà nói, đúng thật bớt lo.

"Quà cất xong rồi?" Lê Lạc thuận tay vứt chiếc điện thoại di động đang tải trò chơi, nằm xuống, quay đầu hỏi cậu.

" Ừ, cất như lúc trước, em thấy trong kho có chút bụi bám, lát nữa cho người đến quét nha?"

"Đừng, anh muốn yên tĩnh lát, cậu thu dọn xong thì đi trước đi."

Đặng Lương – người bị đuổi hai lần trong ngày hôm nay, thở dài một hơi, chỉ đành phải nghe theo: "Được, em đi thu dọn hành lý cho anh đây."

Thật ra thì cũng không có gì để dọn, Lê Lạc xuất ngoại cũng chỉ mặc quần áo bên nhãn hàng cung cấp, đồ dùng hàng ngày thì khách sạn đều có, trong rương hành lý chỉ còn lại chút đồ cá nhân.

Đặng Lương sắp xếp gọn gàng từng món đồ, cuối cùng cất một bọc dây giun chưa dùng vào tủ.

Ông chủ nhà cậu suốt ngày vứt đồ lung tung, mỗi lần đưa đi một bọc giây giun còn mới, trở về đã không còn mấy cái nữa.

Để tóc dài thật phiền phức, cũng không biết Lê Lạc vì sao kiên trì như vậy, rõ ràng cũng không thích tạo hình này lắm, thường xuyên nghe anh ấy càu nhàu nói tóc dài quá nóng hoặc là nhìn như đứa gay, nhưng nói nhiều năm như vậy, cũng không thật sự hạ quyết tâm cắt đi, vẫn luôn giữ ở một độ dài nhất định, thợ làm tóc cắt nhiều một cm đều phải nổi giận.

Như vậy xem ra, Đặng Lương cảm thấy anh Lạc nhà cậu có thể có chút khẩu thị tâm phi*.

*khẩu thị tâm phi: nói một đằng làm một nẻo

Lúc trở lại phòng khách, Lê Lạc đang gọi điện thoại:

"Có người muốn chơi tôi, mượn danh tiếng của cậu xíu, làm phiền rồi."

"Dạ dạ dạ, thiếu cậu ân huệ, bảo cậu giúp chút việc nhỏ đã cảm thấy mình lợi hại rồi phải không, tôi cũng không tin không có ngày cậu nhờ tôi."

"Không có chuyện gì lớn mà, cậu không cần phải để ý. Lão La, cậu cũng biết đó, rất nhát gan, hù dọa một chút là không dám lên tiếng, tôi thì không sợ."

"Được, biết rồi, đừng dài dòng, nếu thật sự có chuyện thì sẽ tìm cậu, cúp đây."

Lê Lạc cúp điện thoại, thở một hơi dài nhẹ nhõm, mỏi mệt đè huyệt thái dương, mở mắt ra, nhìn Đặng Lương vừa thu dọn xong đi ra, nở một nụ cười tự giễu:

"Thế mà luân lạc tới mức thiếu ân huệ của Giang Lưu Thâm, tôi thật là chật vật."

Đặng Lương lắc đầu: "Anh, anh không chật vật chút nào, ở trong lòng em, anh là đẹp trai nhất!"

"Được rồi, đừng nịnh bợ nữa, anh biết anh lớn tuổi rồi, không so được với những tiểu thịt tươi đó nữa." Lê Lạc nằm trên ghế sa lon, nhìn đèn treo trên trần nhà, hơi xuất thần, " Đứa bé Lâm Trừng kia đúng là trẻ hơn anh, mới mười chín tuổi, tiềm lực phát triển lớn, còn ngoan ngoãn nghe lời, nếu anh là ông chủ lớn, anh cũng nâng đỡ cậu ấy."

"Nhưng mà khí chất của anh là độc nhất vô nhị nha! Hơn nữa nhân khí của anh nhiều gấp mấy chục lần của cậu ấy đó!"

"Thứ như nhân khí này đều là giả, lúc fan muốn nâng đỡ cậu, đầy mồm là “Vĩnh viễn yêu anh”, sau khi nhìn chán cậu thì ngay cả câu tạm biệt cũng không nói, quay đầu đi luôn. Anh đã ra mắt năm năm, không có tác phẩm nào cả, dựa vào gương mặt này, nhân khí cũng sắp đến giới hạn rồi."

Đặng Lương nghe mà trong lòng nóng nảy: "Anh Lạc, anh đừng bi quan như thế, cuộc sống sau này còn dài, đừng vì vị trí người đại diện lần này mà mất đi lòng tin."

"Anh bi quan?" Lê Lạc tỉnh hồn, không khỏi cười, "Tiểu Đặng tử, cậu nghĩ sai rồi, anh không thèm quan tâm nhân khí rồi người đại diện gì đó, nếu không phải vị trí người đại diện lần này liên quan đến một ít chuyện riêng, anh mới lười tranh với Lâm Trừng, cậu ấy lại không trêu chọc anh."

"A. . . Như vậy à. . ." Đặng Lương mờ mịt, nhưng cậu không tiện hỏi chuyện riêng của Lê Lạc, không thể làm gì khác hơn là hỏi, "Vậy anh bị phong sát cũng không sao à?"

"Đó là chuyện khác, nếu anh rút khỏi giới giải trí, chỉ có thể là chính anh tình nguyện rời khỏi, người khác ép anh, anh càng không rời khỏi."

Khá tốt khá tốt, chén cơm không mất. Tiểu trợ lý Đặng thở phào nhẹ nhõm.

"Xi xi. . ." Điện thoại di động của Lê Lạc đột nhiên rung lên, Đặng Lương liếc về mắt về phía người gọi tới, là La tổng hèn mọn của bọn cậu.

" Này, lão La, tốt nhất là anh gọi tới để báo tin tốt cho tôi."

Cuộc điện thoại này chỉ ngắn ngủi nửa phút, Lê Lạc nói "Biết rồi" liền cúp máy, vẻ mặt không có gì khác, từ trên ghế sa lon đứng lên, duỗi người, tiếp đó đi về phía tủ quần áo.

"Đi đâu vậy anh?" Đặng Lương ở phía dưới kêu.

"Chọn áo bào*."

*Áo bào (chiến bào): giống như áo giáp, dùng để chỉ đồ mặc đi đánh giặc thời xưa, có câu " Áo bào thay chiếu anh về đất" trong thơ Tây Tiến của Quang Dũng ấy.

Lê Lạc nghiêng đầu nhàn nhạt liếc cậu một cái, tóc dài đen nhánh rũ xuống hai bên, tăng thêm mấy phần câu dẫn người khác.

"Lão La nói thứ 7 tuần này công ty sẽ tổ chức một buổi dạ tiệc chúc mừng trước khi thu mua, vị ông chủ mới kia đồng ý để tôi tham dự."

Lê Lạc nheo lại mắt: "Tôi muốn khiến người không có mắt kia, mở to mắt ra mà nhìn, rốt cuộc ai mới xứng với vị trí người đại diện này."

_________________

Chương sau bạn công lên sàn rồi nè!

Có chút spoil:

Chương này mình rất thích chi tiết chơi trò chơi với cắt tóc, dù Lê Lạc vẫn luôn không có hứng thú với điều gì quá 3 giây, nhưng vẫn luôn thích Đoạn Minh Dương rất nhiều năm; dù Lê Lạc không thích để tóc dài, nhưng vì Đoạn Minh Dương thích, nên Lê Lạc vẫn luôn để tóc dài. Huhuhu yêu thật sự!!!