Chương 1

“Các hành khách chú ý, máy bay đã hạ cánh an toàn, nhiệt độ bề mặt trái đất là. . ."

Ở lối ra của sân bay quốc tế, các hành khách vừa từ các quốc gia bay trở về trong nước đang đi bình thường, đột nhiên nghe thấy tiếng người huyên náo ở phía sau, quay đầu nhìn lại, một nhóm con gái ước chừng hai mươi tuổi tụ thành một đoàn, vừa chạy vừa chụp ảnh, có người giơ điện thoại di động, chuyên nghiệp một chút thì vác máy ảnh còn to hơn cả khuôn mặt, âm thanh răng rắc không ngừng.

Người đi đường sợ bị đẩy ngã, lập tức tránh về hai phía, nhường ra một con đường. Đợi đám con gái này đến gần, mới phát hiện các cô ấy đang vây quanh một người.

Người đó cao hơn rất nhiều so với những người xung quanh, mặc áo khoác dài màu đen, hai hàng cúc áo trên cổ hiện lên ánh sáng, từ cổ áo nhìn lên theo đường cổ thon dài, là cằm nhọn với đôi môi mím chặt thành một đường.

Nhìn gần là có thể thấy được gương mặt tinh xảo đó, đứng trong nhóm người giống như hạc giữa bầy gà. Chỉ là người đó đeo cặp kính lớn, chặn hơn nửa gương mặt, khó thấy rõ hình dáng.

"Đại minh tinh nào thế? Fan nhiều như vậy?"

"Nhìn mái tóc dài này, chẳng lẽ là. . ."

Không đợi những người đi đường kịp lấy điện thoại di động, chụp lại mấy bức ảnh của minh tinh hiếm khi gặp được này, đám người đã đi thật xa rồi.

"Chạy đi đầu thai à? Những minh tinh bây giờ thật là. . ."

Lê Lạc sải đôi chân dài, đi thật nhanh về phía trước.

Chạy vụt qua một khoảng đường dài, mái tóc dài ngang vai của anh theo gió tung bay.

Những fan theo sát bên cạnh thở hồng hộc, gánh lấy ống kính chạy đuổi theo, mới miễn cưỡng chạy đến phía trước chụp được vài tấm.

Những fan bị bỏ rơi ở phía sau kêu lên: "Anh Lạc! Đi chậm một chút có được không!"

"Anh Lạc hôm nay sao thế ? Có chuyện gì mà đi gấp như vậy?"

"Anh Lạc cười một cái đi, chúng em chạy từ rất xa tới đó."

"Chúng em còn có quà. . ."

Trợ lý Đặng Lương đi chậm, nhất thời không đuổi theo kịp, không chú ý đã bị vùi dập trong đám người, không ngừng bận rộn nhận quà từ fan thay ông chủ của mình.

Thư viết tay, các sản phẩm đặt làm, dải tiếp ứng, . . . Trải qua một đợt như thế, trong tay cậu đã có bảy tám túi, trên cổ còn treo năm sáu dải tiếp ứng, cậu không khỏi vui mừng vì Lê Lạc đã nói rõ cự tuyệt nhận quà, chỉ nhận đồ fan làm, nếu không chẳng phải cậu bây giờ sẽ bị núi quà này đè chết.

"Mọi người chớ đẩy nhau, anh Lạc hôm nay có việc gấp, chúng tôi phải đến công ty, mọi người thông cảm một chút, nhường đường đi, đừng ảnh hưởng trật tự sân bay."

Mắt thấy khoảng cách cùng ông chủ nhà mình cách ngày càng xa, giữa trời đông giá rét mà Đặng Lương đầu đầy mồ hôi, gò má thấm hai rặng đỏ, rốt cuộc không nhịn được lên giọng kêu: "Anh Lạc! Anh chờ em một chút a —— "

Đáng tiếc giọng của cậu chìm nghỉm giữa âm thanh huyên náo của fan.

Có một số fan cố tình đi khoang hạng nhất từ Bali đến, vé máy bay tiền triệu, trong máy bay không thể chụp hình, không thể ồn ào, nên trông cậy vào quãng đường ngắn ngủi sau khi xuống máy bay ra đến cửa này để nói chuyện, tặng quà, rồi chụp lại mấy bức ảnh, nếu không một lát nữa ra ngoài, những nhóm fan tới đón ngoài kia chen nhau lên, làm gì còn cơ hội cho các cô ấy tới gần?

"Tiểu Đặng, tới đây."

May mắn Lê Lạc đi ở phía trước cuối cùng cũng nhớ tới trợ lý của mình biến mất, thoáng chậm lại bước chân, xoay người vươn tay, túm lấy Đặng Lương đang chìm trong đám fan kéo đến bên cạnh mình.

"Anh Lạc thật cưng chiều Tiểu Đặng nha!" Một fan trêu ghẹo.

"Anh Lạc cũng cưng chiều cưng chiều tụi em với!" Một đám fan kêu lên.

Lê Lạc nghe vậy, ngón tay thon dài trắng nõn cầm lấy gọng kính, hơi đè xuống phía dưới, gọng kính cắm trên sống mũi cao, lộ ra một đôi mắt hẹp dài ngả ngớn, có chút vẻ đẹp ác liệt xen với diễm lệ.

"Mọi người ngoan chút." Cuối cùng anh cũng lộ ra nụ cười, "Hôm nay thật sự có việc gấp, thông cảm một chút."

Nói xong còn tặng thêm một cái wink, dẫn tới tiếng hét chói tai của nhóm fan, trạm tỷ nhanh chóng chụp lại khoảnh khắc này, chắc hẳn lại có một bức ảnh được triệu lượt chia sẻ.

Lê Lạc vừa nói có việc gấp, cuối cùng vẫn không đi vào lối vip, tránh những fan ở phía ngoài uổng công tới một chuyển. Dưới sự bảo vệ của bảo an, anh chen qua biển người, thuận lợi lên xe.

Cửa xe đóng lại, tiếng huyên náo bị ngăn cách bên ngoài, anh buông lỏng cổ áo một chút, thở một hơi dài nhẹ nhõm.

"Đm."

Đặng Lương ngồi phía trước sợ run, quay đầu: "Anh, anh cũng tức giận một ngày rồi, tội gì chứ, đừng tức giận mà hư thân thể, mấy ngày trước đã thức đêm nhiều ngày như vậy, ngày hôm qua còn uống nhiều rượu, em thật lo anh giận đến sinh bệnh. . ."

"Sợ tôi chết đột ngột? Yên tâm, tôi có chết cũng phải làm thịt tên bạch nhãn lang họ La đó trước." Giọng nói hung tợn của Lê Lạc trái ngược với gương mặt của anh, "Đại khái là kiểu ngũ mã phanh thây đó."

"Chuyện này La tổng làm không ổn thật. . . Nhưng có lẽ ngài ấy có nỗi khổ gì đó? Em đã đi theo anh từ khi ra mắt đến giờ, có thể nhìn ra được La tổng rất thưởng thức anh, khi nào có tài nguyên tốt đều ưu tiên anh mà? Sao lần này lại đột nhiên thay đổi người. . ."

Đặng Lương khuyên giải an ủi một hồi, bản thân cậu cũng thấy mơ hồ.

Việc Lê Lạc đến BaLi trình diễn thời trang của nhãn hiệu G là chuyện đã quyết định từ một tháng trước, là nam minh tinh đầu tiên được lên diễn sàn diễn của nhãn hiệu G, có thể nói vạn chúng chú mục, nhận được nhiều sự chú ý. Công ty đã sớm tạo thanh thế, chỉ cần anh không có sai sót gì, ít nhất ba ngày sau buổi trình diễn đều sẽ chiếm đóng hotsearch, và cả đại diện nhãn hàng đều là chuyện đã đóng thuyền.

Nhưng mà anh chưa xảy ra sơ xuất, công ty lại tác quái trước.

"Lê tiên sinh, chúng tôi cảm thấy hình tượng của ngài rất phù hợp với phong cách của nhãn hiệu chúng tôi, đáng tiếc quý công ty vì một số nguyên nhân, ngài không thể hợp tác cùng chúng tôi, sau này sẽ đổi thành những ứng cử viên thích hợp hơn, chúng tôi cũng không có cách nào khác, nhưng chúng tôi sẽ cố gắng thương lượng với công ty của ngài."

Bên nhãn hàng nói xong, Lê Lạc lại không thể thất lễ trước mặt họ, trở về khách sạn đã gọi ngay về trong nước, mắng cấp trên của mình một trận tả tơi.

"Có bệnh à? Hả? Không cho tôi tiếp tục hợp tác thì sao bắt tôi tới đây? Trong công ty còn có ai thích hợp hơn tôi à? Anh nói thử xem nào?"

La Bằng từ trước đến giờ luôn nghe theo ý cậu chỉ buông tiếng thở dài: " Chờ cậu trở về rồi nói."

Lê Lạc đặt vé máy bay về nước ngay trong ngày.

"Tôi tức giận là vì thay đổi người à? Tôi tức giận vì anh ta lãng phí thời gian và sức lực của tôi."

Giờ phút này Lê Lạc đã tháo kính xuống, dưới đôi mắt chưa đánh phấn nền hiện lên một vòng thâm, lộ ra vẻ mệt mỏi khi không ngủ đủ giấc.

"Vì trình diễn thật tốt tôi đặc biệt đi theo siêu mẫu học một tuần, ở BaLi thì có ngày nào không phải cùng nhà thiết kế thảo luận chi tiết đến tận đêm hôm khuya khoắt? Anh ta không thương lượng với tôi một câu đã đổi tôi rồi, có coi tôi ra gì không?"

Trên dưới công ty Thước Tinh, dám phách lối với ông chủ La Bằng như vậy, chỉ có một mình Lê Lạc.

Tuy La Bằng tốt tính, nhưng cũng có lúc không chịu nổi vị tổ tông này. Nhưng Lê Lạc là cây rụng ra tiền của cả công ty, vừa là diễn viên, lại là thần tượng, con trai được cưng chiều của giới thời trang. . . Phương diện nào cũng phát triển rất tốt. Ban đầu chỉ với sức lực của bản thân, anh đã vực dậy Thước Tinh sắp phá sản, nâng đến vị trí của ngày hôm nay, cho dù bây giờ công ty muốn đào tạo người mới, vốn đầu tư đa phần cũng tới từ thu nhập của Lê Lạc.

Cho dù La Bằng không muốn nâng đỡ, thì cũng phải nâng đỡ anh, huống chi Lê Lạc quả thật đáng giá được nâng đỡ. Ngay từ bộ phim đầu tiên của anh sau khi tốt nghiệp đại học đã nổi tiếng, từ đó lời mời không ngừng, mặc dù bởi vì không muốn cắt mái tóc dài mà con đường diễn xuất bị hạn chế, chủ yếu nhận nhân vật cổ trang, nhưng cũng vì vậy mà tạo thành điểm nhấn trong ký ức của người xem, danh tiếng nhanh chóng tăng vọt, ra mắt hai năm đã lấy được danh hiệu "Đệ nhất mỹ nhân giới showbiz " , đến nay không ai có thể rung chuyển được địa vị của anh.

Từng có người bình luận phim viết như này: "Dùng hoa hồng có gai để hình dung Lê Lạc thì có chút tầm thường, cũng không chính xác, phải nói Lê Lạc là thanh kiếm, bề ngoài thì điêu khắc những hoa văn diễm lệ tinh tế, tựa như thanh kiếm chỉ có thể nhìn mà không thể dùng, nhưng chỉ cần rút kiếm ra, mũi kiếm vừa lộ, bạn sẽ biết, thanh kiếm đẹp đến mức tận cùng này cũng có thể gϊếŧ người."

Bây giờ Lê Lạc cũng rất muốn gϊếŧ người.

"Khách sáo với anh ta chút xíu mà anh ta thật sự thấy tôi dễ ức hϊếp, một lát chờ coi anh ta quỳ xuống gọi cha thế nào."

Đặng Lương thầm nghĩ, anh thì khách sáo với La tổng khi nào? Nhưng nên khuyên vẫn phải khuyên: "Anh đừng nóng giận, về công ty nói chuyện tử tế, bên nhãn hàng nói rồi mà, sẽ tranh thủ thương lượng, có nghĩa chuyện này vẫn còn đường cứu chữa, anh nói chuyện tử tế với La tổng, anh ấy nhất định sẽ hồi tâm chuyển ý."

"Anh ta không chuyển cũng phải chuyển, hợp đồng của tôi chỉ ký 5 năm, rất nhanh sẽ đến hạn, anh ta dám chặn đường tôi, cùng lắm thì tôi đi ăn máng khác, tự mình đi nói chuyện với nhãn hàng, xem xem người anh ta chọn thích hợp hay tôi thích hợp."

Lê Lạc duỗi đôi chân dài ra, nhưng không gian phía sau có hạn, duỗi đến một nửa chỉ có thể cong lại. Anh phiền não vuốt tóc mái cản trở trên trán, nhìn về ngoài cửa xe, cảnh đường phố nhanh chóng lướt qua trong đôi mắt màu hổ phách.

Chỉ thiếu chút xíu nữa đã thành công, sao có thể thất bại trong gang tấc như vậy.

Xe dừng dưới tầng công ty giải trí Thước Tinh, cửa kính màu xám bạc phản chiếu trùng trùng ánh nắng.

Lê Lạc híp mắt một cái, bước thẳng vào thang máy, đi thẳng tới phòng làm việc của Tổng giám đốc, người đối diện thấy vẻ mặt của anh như vậy cũng tự giác tránh xa chín mươi dặm. Ngay cả quà để phía sau cốp xe Đặng Lương cũng không kịp cầm, vội vả đuổi theo.

"Lão La! Anh giải thích rõ cho tôi —— "

Bên trong phòng làm việc Tổng giám đốc, người thanh niên đang nói chuyện với La tổng bị tiếng hét đột nhiên xông vào sợ hết hồn, mở đôi mắt to vô tội sợ hãi nhìn sang, khiến Lê Lạc đang bụng đầy lời mắng chửi không nói nên lời.

La Bằng: "Lâm Trừng, cậu đi ra ngoài trước đi, lát nữa tìm cậu sau."

Lâm Trừng gật đầu một cái, giống như con cừu nhỏ nghe lời, lúc đi tới cửa phòng làm việc, nhẹ nhàng nói với Lê Lạc: "Anh Lạc, thật xin lỗi. . ."

Thật xin lỗi cái gì?

Đợi sau khi Lâm Trừng đóng cửa, anh mới phản ứng lại.

" Cmm, anh đổi vị trí của tôi cho cậu ta?"

La Bằng nhức đầu xoa huyệt thái dương, không phủ nhận.

"Điên rồi à? Lâm Trừng mới ra mắt một năm, nhân khí còn không bằng 1/10 của tôi, làm gì có năng lực làm người đại diện cho nhãn hiệu chứ? Cậu ta nuốt trôi miếng bánh ngọt này sao? Anh không sợ fan của tôi xé cậu ta?" Lê Lạc chất vấn ba câu liền, "Hơn nữa, không phải cậu ta đi theo con đường đáng yêu sao? Ít nhất anh cũng tìm một người có khí chất không khác tôi lắm chứ, để cậu ta thay vị trí người đại diện của tôi, Excuse me? Tôi chưa gϊếŧ anh, nhãn hàng sẽ là người thứ nhất gϊếŧ anh."

"Tổ tông, đừng nói nữa." Đầu La Bằng sắp nổ, "Nhìn khắp giới giải trí đều không tìm ra người thứ hai có khí chất giống cậu, được chưa?"

Lê Lạc đi đến ghế sô pha ngồi xuống, gác chân lên: "À, biết thế là được, cậu ta rời khỏi chưa đến hai phút, bây giờ anh thu hồi quyết định vẫn còn kịp."

"Không còn kịp rồi, một tuần trước đã quyết định xong rồi."

Đôi chân đang đung đưa của Lê Lạc ngừng lại.

"Anh thật sự. . . Thật sự muốn ân đoạn nghĩa tuyệt với tôi?" Cậu đập bàn đứng dậy, "Tôi làm gì có lỗi với anh? Anh muốn xử lý tôi như vậy? Cho dù anh đột nhiên uống nhầm thuốc, thay đổi tính hướng đi thích con trai, luận nhan sắc hay vóc dáng, tôi cũng nên là chính cung chứ? Làm sao, chê tôi già à? Tiểu La, hay nha, thích ăn đậu hủ non?"

Dưới không khí căng thẳng và lúng túng như vậy, Đặng Lương vẫn không nhịn được mà cười ra tiếng.

La Bằng cũng dở khóc dở cười: "Tổ tông, cậu có thể nói chuyện tử tế được không?"

"Sao tôi lại nói chuyện không tử tế? Ngược lại là anh, đang nói tiếng người sao? Tôi cực khổ chuẩn bị lâu như vậy, kết quả lại làm áo cưới cho người khác, đổi thành anh, anh có thể vui không?"

Đặng Lương phụ họa nói: "La tổng, anh Lạc vì lần đại diện nhãn hiệu này cực kỳ cố gắng, cho tới bây giờ em cũng chưa từng thấy anh ấy dốc sức vì sự nghiệp như vậy!"

"Không biết nói thì đừng nói." Lê Lạc làm một động tác "Mời " về phía cửa, "Ngài đi bên này."

Đặng Lương ủy khuất bị đuổi ra khỏi cửa, Lê Lạc khóa cửa, xoay người nghiêm túc hỏi: "Lão La, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Anh nghiêm túc nói với tôi, tôi không tin anh là loại người vong ân phụ nghĩa."

" Dĩ nhiên tôi không phải nha!" Vẻ mặt La Bằng khó xử, "Haizz, vốn dĩ chuyện này tôi không thể nói với cậu, nhưng nếu cậu đã biết, tôi cũng không lừa nổi nữa. Thật ra thì công ty chúng ta. . . Bị thu mua."

Lê Lạc sững sờ: "Chuyện khi nào? Sao tôi không biết?"

"Tháng trước, tuần sau thì phải ký hợp đồng rồi."

"Tuần sau ký? Thế sao hôm nay anh mới nói với tôi?" Lê Lạc trách móc, lửa giận được dập bớt, " Được rồi, tôi biết rồi, ông chủ lớn mới tới muốn nâng đỡ Lâm Trừng đúng không? Được, tôi tự nhận mình xui xẻo, không sao, anh chuẩn bị đi đâu để phát triển? Tôi đi theo anh, tôi cũng không tin vị trí người đại diện này tôi không giành được."

"Tôi. . . Không đi, tôi vẫn là Tổng giám đốc." La Bằng cực kỳ chột dạ, rõ ràng không có đủ dũng khí, thậm chí khẩn trương đến toát mồ hôi lạnh.

"Hơn nữa. . . Ông chủ mới tới, chỉ đích danh muốn cậu rời khỏi."

"Hơn nữa. . . Tất cả công ty giải trí cũng nhận được thông báo, không thể nhận cậu. Nói cách khác. . ."

"Lê Lạc, cậu bị phong sát."