Những chuyện như Kỷ Thanh Lê thường âm thầm nhìn anh ta, từ sáng đến tối theo dõi anh ta về ký túc xá.
Cả việc thổ lộ tình cảm mười sáu lần trong một năm, mỗi lần đều đúng lúc vào lúc năm giờ hai mươi phút chiều.
Khi được hỏi lại thì anh thường trả lời là:
— Cậu ấy thích tôi, chuyện này tôi rõ hơn ai hết.
— Nhưng hiện tại tôi chưa chuẩn bị để đáp ứng, dù sao thì, ừm, nói ra thì cậu cũng không hiểu.
— Dù sao thì không ai yêu tôi nhiệt tình như cậu ấy.
Thậm chí còn nhiệt tình đến mức...
Chẳng biết làm sao mà anh có thể thốt ra những lời này. Trần Trác Viễn nghe xong chỉ muốn tặng cho cậu ta hai cái tát.Cậu ta xoa xoa giữa trán: “Bác sĩ nói, cậu ta bị tổn thương vùng hải mã, vết thương ảnh hưởng đến dây thần kinh não, nên mới dẫn đến loại ảo tưởng tinh thần này.”
Bác sĩ cũng nói rằng loại ảo tưởng này thường phản ánh những suy nghĩ thực sự nhất trong lòng bệnh nhân.
Có nghĩa là Tân Dã khao khát điều gì thì điều đó sẽ xảy ra.
Nhưng Trần Trác Viễn quyết định không nói cho Kỷ Thanh Lê biết, cậu ta sợ rằng sau này Tân Dã khỏi rồi thì mình sẽ bị đánh.
Kỷ Thanh Lê mất gần hai mươi phút để tiêu hóa thông tin này rồi mới hỏi lại: “Ngoài chuyện này ra, anh ấy còn bị ảnh hưởng gì khác về trí nhớ nữa không?”
“Hiện tại thì có vẻ không có gì khác.” Trần Trác Viễn nói.
“Vậy thì tốt.” Kỷ Thanh Lê đứng dậy, đi về phía phòng bệnh của Tân Dã: “Không sao đâu, tôi sẽ đi giải thích với anh ấy.”
Trần Trác Viễn thấy vậy vội vàng đứng dậy: “Cậu dự định nói thế nào?”
Kỷ Thanh Lê: “Nói thẳng thôi, nói rằng tôi không theo đuổi anh ấy, những gì xảy ra trước đó chỉ là hiểu lầm.”
Nhớ đến hình ảnh Tân Dã sáng nay với vẻ mặt đắc chí, sắc mặt Trần Trác Viễn có chút thay đổi: “Vậy, bây giờ cậu vẫn không nên nói thì hơn.”
“Tại sao?” Kỷ Thanh Lê nghi hoặc.
Đây là cách giải quyết tốt nhất mà cậu có thể nghĩ ra.
“Bởi vì bác sĩ nói, mỗi tế bào thần kinh đều có ký ức cố định, nếu bây giờ phá vỡ, có thể sẽ ảnh hưởng đến các tế bào thần kinh khác.”
“Còn có chuyện đó nữa sao?” Kỷ Thanh Lê hơi ngạc nhiên.
Cậu là sinh viên khoa học xã hội, dù đã học qua lý hóa sinh ở trung học, nhưng hoàn toàn chưa nghe nói về điều này.
“Giống như ông bà lớn tuổi hay nói linh tinh, càng sửa chữa thì họ càng tức giận.”
Trần Trác Viễn nghiêm túc nói: “Nhưng nếu cậu thuận theo họ, tinh thần của họ sẽ cải thiện, đồng thời cơ thể cũng sẽ phục hồi nhanh hơn, cậu có nghĩ là giống như vậy không?”
Hai chuyện hoàn toàn không liên quan, nhưng lại vô tình khiến Kỷ Thanh Lê cảm thấy lời cậu ta nói khá đúng.
Cậu khựng lại một chút: “Được rồi, tôi hiểu rồi.”
Trần Trác Viễn thở phào nhẹ nhõm, âm thầm giơ ngón tay cái lên cho phòng bệnh trên lầu: Bạn tôi ơi, cậu nợ tôi một lần nữa đấy.
Lúc đầu, Kỷ Thanh Lê không định đến thăm Tân Dã nữa, nhưng đã đến đây rồi, cậu cũng không thể cứ thế mà rời đi như vậy được.
Hai người cùng đi lên lầu.
Vì sự việc sáng nay, Tân Dã lại bị bác sĩ yêu cầu làm một lần kiểm tra não. Cuộc kiểm tra vừa mới kết thúc, hiện tại đang đợi kết quả trong phòng bệnh.
Khi hai người đến, Tân Dã đang cầm bình nước nóng, chuẩn bị ra ngoài đổ nước.
Khi thấy hai người đứng ở cửa.
Đôi mắt anh mở to một chút.
Ngay sau đó, anh đóng cửa phòng lại, thậm chí còn khóa bên trong!
Kỷ Thanh Lê, Trần Trác Viễn: “......”
Thấy bên trong không có động tĩnh.
Kỷ Thanh Lê chủ động nói: “Tôi vẫn nên đi trước đây.”
Nếu không tận mắt chứng kiến, Kỷ Thanh Lê không biết rằng Tân Dã lại có sự kháng cự mạnh mẽ như vậy đối với những người thích anh ta.
Trần Trác Viễn đã không thể nhìn nổi, vội vàng nói: “Đừng mà, cậu ta chỉ là hơi xấu hổ, thật ra trong lòng...”
Rầm——
Cậu ta còn chưa kịp nói xong thì cửa phòng bệnh đã bị mở từ bên trong.
Tân Dã đã thay đồ bệnh nhân, cả người anh ăn mặc chỉnh tề, ngay cả tóc cũng được chải gọn gàng, giống như có lớp gel giữ lại bên trên.
Trần Trác Viễn nhếch miệng vài cái. Hóa ra sáng nay Tân Dã vội vàng đuổi Kỷ Thanh Lê đi là vì không có thời gian trải chuốt sao?
Tân Dã cảm thấy điều đó là hiển nhiên.
Trước mặt người theo đuổi mình, việc chú trọng hình thức bên ngoài là sự tôn trọng đối với đối phương!
Trần Trác Viễn không muốn làm bóng đèn, tìm lý do, nhanh chóng lẩn vào phòng vệ sinh bên cạnh.
“Cậu đến đây làm gì?” Tân Dã nhìn Kỷ Thanh Lê.
Kỷ Thanh Lê cũng chú ý đến sự trang trọng đầy cố ý của anh, mở miệng nói: “Tôi đến đây thăm anh.”
Cậu nghĩ rằng người này chắc chắn không muốn gặp mình lúc này, dự định sẽ đặt đồ xuống rồi đi ngay.
Nhưng Tân Dã nghiêng người sang một bên, nhường lối cho cậu, giọng điệu vẫn còn chút căng thẳng: “Vào đây ngồi đi.”
Nói rồi, anh lại ngồi xuống giường.
Kỷ Thanh Lê vào phòng bệnh của Tân Dã lần thứ hai trong ngày.
Cậu tìm một chiếc giường trống, chưa kịp ngồi xuống hẳn thì Tân Dã đột nhiên mở miệng: “Chiếc đó là của người khác.”
Kỷ Thanh Lê quay lại nhìn, chẳng phải đồ đạc còn chưa đặt xuống sao?
Dù vậy, cậu vẫn ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
Phòng bệnh rất yên tĩnh.
Kỷ Thanh Lê định hỏi anh còn đau ở gáy không, thì vừa ngẩng đầu lên đã thấy Tân Dã đang nhìn chằm chằm vào mấy cái hộp đựng đồ ở cửa.
“À, đúng rồi, những thứ đó là để tặng cho anh, chúc anh mau chóng hồi phục.” Kỷ Thanh Lê đi đến cửa rôid mang những thứ đó vào.
Tân Dã lại nhìn thêm một lúc, môi mím chặt, có vẻ như đang vật lộn.
Một lúc lâu sau, anh mới quay mặt đi: “Tôi không thể nhận.”
“Vì sao không thể?” Kỷ Thanh Lê nghi ngờ.
Tân Dã đỏ mặt, không nhìn cậu nữa, giọng nói anh nhỏ nhẹ: “Vì tôi vẫn chưa đồng ý với cậu, nhận quà như vậy không tốt cho cậu lắm”
Lúc đầu Kỷ Thanh Lê không hiểu ý nghĩa của câu nói này, nhưng rồi cậu bỗng nhớ ra, mình đang “theo đuổi Tân Dã”.
Vậy nên đây bị coi là quà “tỏ tình” sao?
Nhưng thời buổi này theo đuổi người ta cũng làm gì có ai tặng thuốc bổ não đâu.
Kỷ Thanh Lê có chút không nhịn được cười, giọng điệu mềm mại hơn: “Tôi tặng để thăm bệnh thôi, không có ý gì khác.”
“Vẫn không được.” Tân Dã nhíu mày, dường như rất kiên quyết về vấn đề này.
Anh là người có suy nghĩ truyền thống, nghĩ rằng nếu đối phương thích mình thì sẽ có sự mong đợi.
Trước khi mối quan hệ chưa được xác định, nhận quà của đối phương là một cách không có trách nhiệm với nhau!
Lúc này Trần Trác Viễn quay lại, nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người họ, cậu ta liền cười ra tiếng: “Đưa cho tôi đi, trước kỳ thi tôi cần bổ não.”
Kỷ Thanh Lê không từ chối, “Được, cậu cứ lấy đi.”
Dù sao thì hai người đang ở cùng một ký túc xá, cho ai cũng vậy thôi.
Chỉ có điều, sau câu nói này, mặt Tân Dã lập tức trầm xuống, hai mắt như lưỡi dao nhìn về phía ai đó.
Trần Trác Viễn giả vờ không thấy, cố tình kéo đám đồ trên sàn về phía mình.
Ba người trò chuyện vài câu.
Bác sĩ vào thông báo họ đi lấy báo cáo chẩn đoán.
Kết quả chẩn đoán giống như trước.
Tân Dã bị chấn thương nhẹ ở não, nhưng không nghiêm trọng, may mắn là chỉ cần vài tuần là sẽ hồi phục.
“Vậy còn chứng ảo tưởng thì sao?” Khi Tân Dã ra ngoài, Kỷ Thanh Lê hỏi nhỏ.
Bác sĩ nhìn vào hồ sơ bệnh án, suy nghĩ một chút rồi nói: “Chuyện này còn phải xem tình trạng của bệnh nhân, hiện tại kết quả kiểm tra lâm sàng chưa xác định được thời gian cụ thể cho loại vấn đề này.”
Kỷ Thanh Lê nghe bác sĩ nói vậy cũng không hỏi thêm, vì dù sao thì hiện tại Tân Dã có vẻ khá bình thường.
Hai người không cùng chuyên ngành, bình thường cũng không có tiếp xúc là mấy, dù bị hiểu lầm là người theo đuổi, cũng không ảnh hưởng quá nhiều.
Ra khỏi bệnh viện.
Trần Trác Viễn đang bàn xem có nên bắt taxi hay đi tàu điện ngầm, thì đột nhiên có vài người từ xa chạy đến.
Kỷ Thanh Lê nhanh chóng nhận ra, một trong số đó chính là người đã cùng họ đến bệnh viện tối qua, nhưng sau đó lại không thấy đâu.
“Tân Dã, cậu không sao chứ!”
“Làm tôi sợ chết khϊếp, Tân học trưởng, xin lỗi, thật sự xin lỗi.”
“Lẽ ra tối qua chúng tôi cũng có mặt ở đó, nhưng bệnh viện lớn rất tốn tiền, chúng tôi không có nhiều tiền, nên quay về gom góp chút ít.”
Tân Dã hoàn toàn không nhớ gì về những chuyện xảy ra tối qua, nhưng nghe Trần Trác Viễn nói thì cũng có phần hiểu.
Thấy họ vẫn muốn xin lỗi, Tân Dã ngẩng đầu, nhìn ra ngoài đám đông: “Đừng nói với tôi, hãy nói với cậu ấy đi.”
“Gì cơ?” Người đứng gần nhất dường như không hiểu lời anh nói.
Tân Dã “hừ” một tiếng, đi thẳng đến đứng cạnh Kỷ Thanh Lê, rồi chỉ về phía Kỷ Thanh Lê: “Xin lỗi cậu ấy.”
Phụt——
Trần Trác Viễn đứng một bên xem kịch, cười ra tiếng.
Những người đó ngớ người, thực ra họ đã chú ý đến Kỷ Thanh Lê từ lâu, nhưng vì ít tiếp xúc, nên không ai dám lại gần.
Nghe vậy, họ vội vàng đi tới: “Kỷ học trưởng, xin lỗi xin lỗi.”
“Chúng tôi không cố ý, thật sự rất xin lỗi.”
“Kỷ học trưởng đã chi trả bao nhiêu tiền thuốc vậy, tôi sẽ chuyển cho anh.”