Lâm Phi còn đang cúi đầu, nghe vậy mới ngẩng lên nhìn, cắn răng nói: "Là tôi."
Nói rồi lại nhìn sang phía đối diện.
Tân Dã suốt buổi chỉ nhìn vào điện thoại, không hề liếc nhìn cậu ta lấy một lần.
Lâm Phi cảm thấy vô cùng ấm ức.
Nghĩ đến biểu cảm của đối phương vừa rồi, sự lạnh lùng và âm u trên toàn thân anh giống như muốn gϊếŧ cậu ta, hoàn toàn không để ý đến việc cậu ta đã theo đuổi anh suốt mấy tháng trời.
Tân Dã như vậy thật quá xa lạ, liệu đây có phải là người đàn ông mà cậu ta đã ngưỡng mộ bao lâu nay không?
"Em có biết đây là phạm pháp không, nếu nghiêm trọng có thể bị đuổi học thậm chí bị giam giữ." Cao Quốc Tinh nghiêm túc nói.
"Em không phạm pháp!" Lâm Phi lớn tiếng phản đối.
Trong mắt cậu ta, đây chỉ là một món đồ trang trí vớ vẩn mà thôi, không đáng giá đến mức dùng những từ nghiêm trọng như vậy.
"Không phải phạm pháp? Được thôi." Cao Quốc Tinh đưa một tập tài liệu trong tay cho cậu ta: "Đây là quy định về tội phạm của sinh viên đại học, em đọc điều 14 đi."
Lâm Phi nhận lấy xem, mặt cậu ta biến sắc ngay lập tức.
"Không muốn đọc sao?" Cao Quốc Tinh ngẩng lên nhìn cậu ta.
Lâm Phi cắn môi, giọng đã nghẹn ngào khi mở miệng lần nữa, cậu ta nói: "Thầy Cao, chú em... chú em hôm nay có ở trường không?"
"Ông ấy vừa đến đây, nói rằng việc này hoàn toàn giao cho nhà trường xử lý."
Đặc biệt là khi nghe nói có xung đột với Tân Dã, ông ấy lập tức phủi sạch quan hệ với đứa cháu này.
Nhà họ Tân ở Giang Thành rất có tiếng, năm ngoái mới quyên tặng cho trường hơn năm nghìn cái máy điều hòa, không phải là người mà dân thường có thể động vào.
Lâm Phi cũng không dám kể chuyện này cho bố mẹ.
Cậu ta vội vàng chạy đến trước mặt Cao Quốc Tinh, "Thầy Cao, thầy Cao em sai rồi, lần này thật sự là em bị ma sui quỷ khiến, thật sự, em không nên lấy đồ của học trưởng."
"Nhưng em... em khó khăn lắm mới thi đỗ vào Giang Đại, em không thể bị đuổi học, thật sự không thể!"
Cao Quốc Tinh nhìn cậu ta: "Việc này liên quan đến Kỷ Thanh Lê, lát nữa cậu ấy đến, em chủ động xin lỗi xem cậu ấy có đồng ý giải quyết riêng không."
Nhắc đến Kỷ Thanh Lê.
Đôi tai Tân Dã đang chơi điện thoại bỗng động đậy.
Không lâu sau.
Kỷ Thanh Lê xuất hiện ở cửa văn phòng.
Cậu vừa vào, liền chú ý đến Tân Dã đang chơi game bên trong.
Ánh mắt hai người giao nhau trong không trung.
Tân Dã không vội thu điện thoại lại, nhưng thân thể đã ngồi thẳng dậy.
Lâm Phi không nhận ra tình hình giữa hai người, chỉ vội đi vài bước tiến đến trước mặt Kỷ Thanh Lê, kéo tay áo cậu, không ngừng xin lỗi:
"Học trưởng, em sai rồi, xin lỗi xin lỗi. Em không nên lấy đồ của anh, thật sự, em sẽ không bao giờ làm vậy nữa. Xin anh, học trưởng, đừng kiện em!"
Bây giờ Lâm Phi thật sự hối hận, cậu ta không hiểu tại sao Tân Dã lại bảo vệ kẻ thù không đội trời chung của mình như vậy, nhưng sau chuyện vừa rồi, cậu ta đã sớm bỏ qua những suy nghĩ đó.
Hiện tại, để không bị đuổi học, cậu ta chỉ có thể bám chặt lấy cọng rơm cứu mạng trước mắt.
Kỷ Thanh Lê nhìn Lâm Phi đang khóc lóc thê thảm trước mặt.
Cậu hít một hơi thật sâu rồi đi đến trước mặt Cao Quốc Tinh: "Thầy Cao, em đã kiểm tra đồ rồi, không có tổn thất gì."
Ngừng một lúc cậu lại nói tiếp: "Chỉ là, bạn Lâm có thể phải đền chúng em một cái ổ khóa mới cho phòng hoạt động."
"Đền, em đền!" Lâm Phi vội vàng nói, sợ cậu hối hận, cậu ta còn nói thêm: "Học trưởng Kỷ, thật sự cảm ơn anh, sau này em sẽ không bao giờ làm chuyện này nữa, cũng sẽ không bao giờ nói xấu anh trên diễn đàn nữa!"
Nghe vậy, Tân Dã đứng dậy, ánh mắt không chút thiện cảm: "Vậy ra những lời trên diễn đàn là do cậu nói?"
Lâm Phi run rẩy, theo phản xạ muốn trốn sau lưng Kỷ Thanh Lê.
"Làm gì đấy, lại muốn đánh nhau sao?" Cao Quốc Tinh quát nhỏ.
Kỷ Thanh Lê cũng ngạc nhiên.
Vừa vào đây cậu đã nhận ra vết thương trên mặt Lâm Phi, nhưng không ngờ là do Tân Dã đánh.
Trong cuộc thi sáng tạo trước đó, thực ra Kỷ Thanh Lê đã gặp Lâm Phi.
Người này gần như theo Tân Dã mọi nơi, nhìn bề ngoài có vẻ như là ngưỡng mộ Tân Dã.
Tân Dã khựng lại, rồi ngồi xuống lại.
"Vậy thì xử lý kỷ luật nặng, thông báo toàn trường phê bình, nếu còn lần sau, trực tiếp đuổi học."
"Còn cậu, Tân Dã." Cao Quốc Tinh ngả người ra sau, khoanh tay nhìn anh: "Dù thế nào cũng không được đánh người trong trường."
"Em biết rồi." Tân Dã ngoan ngoãn đáp lại: "Cứ xử lý theo quy định của trường đi."
Cao Quốc Tinh đã quen với thái độ này của anh, cũng không khách sáo: "Cảnh cáo cậu lần này, nhớ viết bản kiểm điểm nộp cho tôi."
"Được." Tân Dã nhanh chóng trả lời.
Lâm Phi vẫn đang nói chuyện với Kỷ Thanh Lê, đối với cậu ta bây giờ Kỷ Thanh Lê chính là ân nhân cứu mạng của cậu ta.
Kỷ Thanh Lê ôn hòa, nho nhã, tuy giọng điệu có phần lạnh nhạt, nhưng ít ra sẽ không dùng nắm đấm, cũng sẽ không phát ra âm thanh đáng sợ như vậy.
Cậu ta thậm chí còn nghi ngờ mắt mình mù rồi, nếu thích thì cũng nên thích người ôn nhu như ngọc trước mặt mình, chứ sao lại đi trêu chọc Tân Dã làm gì.
"Không phải cậu còn bận chuẩn bị cho buổi triển lãm sao." Tân Dã bước tới, giọng lạnh lùng ngắt lời hai người.
Lâm Phi lập tức buông tay áo của Kỷ Thanh Lê ra rồi lùi lại.
Lúc ra khỏi cửa, Tân Dã cố tình phủi áo của người bên cạnh.
Kỷ Thanh Lê thấy kỳ lạ, hỏi anh: "Sao thế?"
"Bẩn." Tân Dã nói ngắn gọn.
Hai người xuống lầu trong im lặng.
Đến khi ra khỏi sảnh, Kỷ Thanh Lê mới hỏi Tân Dã: "Sao lúc nãy anh không nói với tôi về chuyện này?"
Cậu vừa nói chuyện với Khang Trạch xong, quay lại phòng giám sát thì mới biết Tân Dã đã rời đi mà không nói lời nào.
"Không cần thiết." Tân Dã đáp.
Kỷ Thanh Lê không đồng ý, "Sao lại không cần thiết, dù sao đó cũng là đồ của tôi bị mất."
Tân Dã không trả lời câu này, đá một hòn đá nhỏ bên đường.
Thấy anh như vậy, Kỷ Thanh Lê cũng không hỏi thêm.
Chỉ nói: "Chuyện này phải cảm ơn anh, và cả, Khang Trạch cũng nhờ tôi xin lỗi anh, thái độ trước đó của cậu ấy không tốt, hy vọng anh có thể tha thứ."
Tân Dã hỏi: "Người mang cơm cho cậu lần trước cũng là cậu ta à?"
Chắc là ý anh nhắc đến lần anh bị cảm.
Kỷ Thanh Lê không hiểu sao anh lại đột nhiên nhắc đến chuyện này, nhưng vẫn gật đầu.
Tân Dã không nói gì thêm, mãi đến khi đi đến cuối đường, trong không khí mới truyền đến một tiếng hừ nhẹ.
Kỷ Thanh Lê ngơ ngác: ?
Cậu vô thức nhìn sang bên cạnh.
Người đàn ông chắp hai tay sau lưng, cúi đầu, chân mày hơi nhíu lại.
Sao lại không vui nữa rồi...
"Để tôi viết bản kiểm điểm cho anh nhé." Kỷ Thanh Lê chủ động đề nghị.
Đối phương ngẩng đầu lên, không phản đối ngay lập tức.
Kỷ Thanh Lê ngừng vài giây rồi nói: "Nhưng tôi nghe Trần Trác Viễn nói, lúc đó cậu ta định đưa đồ cho anh. Thực ra anh không cần phải đánh cậu ta, cảnh cáo vài câu là được rồi. Dù gì người ta cũng chỉ là một đứa trẻ khá đẹp, anh đánh cậu ta thành như vậy, bản thân lại còn bị kỷ luật."
Kỷ Thanh Lê không phải là người có tâm hồn vị tha, cũng không nghĩ rằng người kia đáng được dễ dàng tha thứ.
Chỉ là chuyện này rõ ràng có cách xử lý thỏa đáng hơn, vì chuyện này mà bị nhà trường phạt, thực sự không đáng.
Cậu hoàn toàn là lo cho Tân Dã.
Nhưng lời đến tai đối phương lại mang ý nghĩa khác.
Tân Dã đứng yên tại chỗ, nhìn cậu bằng ánh mắt kỳ quái: "Cậu thấy cậu ta đẹp sao?"
Tân Dã luôn có trọng tâm riêng của mình.
Kỷ Thanh Lê sững sờ.
Nhớ lại chàng trai trẻ lúc nãy, cậu nói: "Cũng được, nếu đứng trong đám đông hẳn là sẽ khá nổi bật."
Cậu nói đúng sự thật.
Vừa rồi chàng trai đó có ngoại hình ưa nhìn, lại biết cách ăn mặc, kiểu người này ở Giang Đại rất hiếm thấy.
Nhưng mặt Tân Dã lại trầm xuống.
Anh mở miệng rồi lại ngậm lại, sau đó thở ra một hơi, sải bước đi về phía trước, bỏ xa Kỷ Thanh Lê.
Thường thì Kỷ Thanh Lê chỉ mong anh như vậy, để anh có thể đi theo con đường khác rồi hai người sẽ tách ra.
Nhưng hôm nay cậu vẫn còn có chuyện chưa nói xong.
Chưa kịp đuổi theo, Tân Dã đột nhiên dừng lại.
Kỷ Thanh Lê vì quán tính mà suýt nữa va vào người anh.
"Còn tôi thì sao." Tân Dã quay lại nhìn cậu.
"Cái gì... gì cơ?"
Kỷ Thanh Lê vừa chạy tới văn phòng cố vấn, bây giờ lại chạy theo người trước mặt, khó khăn lắm mới có thể thở đều.
Tân Dã không biểu cảm gì: "Cậu thấy cậu ta đẹp hay tôi đẹp?"
Kỷ Thanh Lê: "......."
Hóa ra là bận tâm chuyện này, thật phí công cậu chạy đến mức mồ hôi đầm đìa.