Chương 12

“Cửa vào tầng của các cậu đâu?” Tân Dã đứng bên cạnh hỏi.

Hành lang có một cổng, chỉ có thẻ sinh viên của thành viên phòng hoạt động mới có thể vào được.

“Mấy ngày nay đang sửa đường dây mạng, nên cổng vào tạm thời ngừng hoạt động.” Kỷ Thanh Lê đáp.

Khang Trạch thấy Tân Dã, nhỏ giọng hỏi: “Thanh Lê, sao cậu lại mang anh ta đến đây?”

Hiện tại trong đầu Kỷ Thanh Lê chỉ nghĩ đến việc Thần thú bị mất, cậu chỉ đáp lại một câu: “Có lẽ anh ấy có thể giúp.”

Trong lúc nói chuyện, Tân Dã đã sao chép đoạn video này từ người phụ trách.

Từ lúc vào cửa, mặt anh đã đen sì, khi xem đoạn video thì càng tập trung hơn, như thể đồ bị mất là của anh vậy.

Khang Trạch thấy vậy cũng không tiện nói gì thêm, chỉ nhỏ giọng: “Đều là lỗi của tôi, khi cậu bảo mang Thần thú về ký túc xá, tôi lại không đồng ý…”

Nếu để ở ký túc xá, người ra người vào, khả năng bị cạy cửa vào sẽ ít hơn nhiều.

Chắc chắn là có người thấy bài đăng đó, ghen tỵ với bọn họ nên mới lấy trộm Thần thú.

“Đồ đã bị mất, bây giờ nói những lời này còn có ý nghĩa gì.” Tân Dã lạnh lùng nói.

Khang Trạch vốn đã không vui, lại còn bị chạm vào nỗi đau, liền phản bác: “Anh thì có tư cách gì mà nói tôi, chuyện này chưa chắc đã không phải do mấy fan cuồng của anh làm đâu!”

“Khang Trạch.” Ngữ khí của Kỷ Thanh Lê nặng hơn trước nhiều: “Đừng nói nữa.”

Phòng giám sát im lặng trở lại.

Khang Trạch quay đầu đi, lau mặt rồi bỏ ra ngoài.

Kỷ Thanh Lê thở dài, không kìm được nói với Tân Dã: “Chuyện này anh đừng quan tâm, để tôi xử lý.”

Tân Dã nhìn cậu: “Cậu định làm gì?”

Kỷ Thanh Lê không trả lời ngay.

Hộp đựng Thần thú có khóa mã, không dễ bị mở ra, nhưng triển lãm sắp đến, phải nhanh chóng tìm lại đồ mới được.

Cậu ép mình bình tĩnh lại, xem lại đoạn video lần nữa rồi nói: “Người này có vẻ rất quen ngóc ngách đi lại của tòa nhà, rất có thể là người trong học viện chúng ta. Mặc dù mặc áo đen, nhưng có thể thấy mờ mờ là một nam sinh, không cao lớn nhưng có vẻ khá lực lưỡng, lúc đóng mở cửa đều dùng tay trái.”

Nam sinh trong Học viện Lịch sử không nhiều, người thuận tay trái lại càng ít, có lẽ đây là điểm đột phá.

“Tôi không nghĩ là người trong học viện các cậu.” Tân Dã nói: “Nếu là người trong học viện, hắn sẽ có nhiều cơ hội vào phòng hoạt động, không cần phải cạy cửa.”

Kỷ Thanh Lê suy nghĩ kỹ, không vội phủ nhận lời anh.

Nhưng như vậy thì phạm vi tìm kiếm sẽ rộng hơn nhiều.

Phòng giám sát lại rơi vào im lặng.

Thấy Kỷ Thanh Lê khó xử, Tân Dã đưa tay vỗ nhẹ lưng cậu hai cái: “Đừng lo, người này chắc chắn sẽ không thoát được.”

Chỉ một câu nói nhưng lại mang đến sức mạnh lớn lao.

Kỷ Thanh Lê cảm thấy ấm lòng, nhìn ra ngoài cửa rồi nói: “Tôi đi xem Khang Trạch thế nào đã.”

Tân Dã không ngăn cản cậu.

Đợi khi Kỷ Thanh Lê ra ngoài, anh định xem lại đoạn video một lần nữa.

Điện thoại đột nhiên reo hai tiếng.

Là Trần Trác Viễn gọi đến.

Ban đầu Tân Dã chỉ định ứng phó vài câu cho qua.

Nhưng nhìn thấy nội dung trên màn hình, sắc mặt anh thay đổi đột ngột.

“Cậu nói cậu làm tất cả những điều này vì Tân Dã?”

Trần Trác Viễn ngồi tựa trên ghế máy tính của mình, ung dung gác chân chữ ngũ, ánh mắt hơi nâng lên, nhìn người đối diện như đang nhìn một kẻ ngốc.

Lâm Phi không để ý đến ánh mắt của Trần Trác Viễn, chỉ tham lam nhìn chằm chằm bàn làm việc và giường của Tân Dã.

Đây là lần đầu tiên cậu ta vào phòng ký túc xá của Tân Dã, chỉ riêng điều này thôi đã khiến mọi thứ cậu ta làm đều xứng đáng.

“Đúng vậy, anh Dãchắc chắn sẽ vui.” Lâm Phi nói.

“Cậu không sợ nhà trường sẽ đuổi học cậu vì chuyện này sao?” Trần Trác Viễn thản nhiên hỏi lại.

“Cậu của tôi là giáo sư ở Giang Đại, có ông ấy chống lưng, không ai dám làm gì tôi cả.” Lâm Phi đáp.

Cậu ta học cùng trường trung học với Tân Dã, Tân Dã lớn hơn cậu ta một khóa.

Lúc đó, Lâm Phi đã mê mẩn Tân Dã, cho rằng đối phương là hình mẫu lý tưởng của mình, thậm chí cậu ta còn nhân đủ loại cơ hội để lấy lòng anh.

Nhưng lần nào Tân Dã cũng tỏ ra rất lạnh lùng.

Từ nhỏ đến lớn, mọi người xung quanh đều khen Lâm Phi đẹp trai, vào Giang Đại rồi, người theo đuổi cậu ta càng không ít.

Lâm Phi nghĩ rằng chinh phục Tân Dã chỉ là chuyện sớm muộn.

Tác phẩm của Kỷ Thanh Lê được chọn vào viện nghệ thuật.

Lâm Phi không ghét Kỷ Thanh Lê, nhưng cơ hội này ngay cả Tân Dã cũng không có, người kia dựa vào đâu mà có thể đạt được.

Bốn con thần thú chính là bằng chứng thể hiện lòng thành của cậu ta.

“Tôi khuyên cậu, đừng động vào đồ của Tân Dã.” Trần Trác Viễn nhìn vào điện thoại, tốt bụng nhắc nhở.

Nhưng Lâm Phi đã đặt hai tay lên lưng ghế của Tân Dã.

Trên đó dường như còn lưu lại hơi ấm của Tân Dã...

Bên ngoài cửa “ầm” một tiếng bị đẩy ra.

Lâm Phi vội vàng rút tay lại, nhìn thấy người đứng không xa, ánh mắt cậu ta rực sáng, “Anh Dã!”

Mắt liếc tình tứ, giọng nói ngọt ngào như rót mật.

Nhưng Tân Dã không thèm nhìn, anh bước một bước dài đến trước mặt Trần Trác Viễn: “Đồ đâu.”

Trần Trác Viễn hất cằm về phía trước.

Tân Dã nhíu mày nhẹ, quay đầu nhìn người phía sau một cái.

Mặt Lâm Phi hãy còn đỏ ửng, đôi mắt hồ ly chớp chớp, đắc ý khoe khoang: “Anh Dã, đồ tôi đã giấu kỹ rồi, anh không cần phải lo lắng, chỉ cần tác phẩm của Kỷ Thanh Lê không thể đem đi triển lãm, thì sẽ không thể đe dọa được anh.”

Tân Dã cúi đầu nhìn cậu ta như nhìn một người chết: “Loại người này không nên để vào đây.”

Câu này là nói với Trần Trác Viễn.

Người kia nhún vai, mặt đầy vẻ “không liên quan đến tôi”.

Mặt Lâm Phi trắng bệch, nhưng cậu ta vẫn không từ bỏ, ngược lại còn tiến lên một bước, muốn kéo tay áo Tân Dã: “Anh Dã, anh nhìn em đi.”

Hôm nay cậu ta đã chăm chút trang phục kỹ lưỡng.

Áo sơ mi ôm sát, hai chiếc cúc đầu không cài, lộ ra xương quai xanh quyến rũ, eo nhỏ gọn chỉ cần một tay cũng có thể nắm trọn.

“Đồ ở đâu.” Tân Dã nhìn cậu ta.

Lâm Phi giả vờ không nghe thấy, ngẩng mặt lên, đôi mắt lấp lánh: “Anh Dã, em thật lòng thích anh.”

“Thích tôi?” Tân Dã cười lạnh: “Vậy cậu thực sự thích nhầm người rồi.”

Ngay sau đó, anh đấm thẳng vào mũi Lâm Phi.

Tân Dã chỉ dùng sáu phần lực, nhưng Lâm Phi thân hình mảnh mai, làm sao có thể chịu nổi cú đấm này được. Cậu ta bị đánh ngã xuống đất, va vào thùng rác bên cạnh.

Rất nhanh sau đó mũi cậu ta đã chảy máu.

Từ nhỏ đến giờ Lâm Phi chưa từng bị người nào đối xử như thế, cậu ta không tin vào mắt mình, miệng gọi một tiếng: “Anh Dã.”

Tân Dã bước tới. Anh không nhìn mặt mày đau đớn của cậu ta, lạnh lùng ấn vai cậu ta xuống: “Đồ đâu.”

Giọng nói lạnh lẽo hoàn toàn khác với Tân Dã thường ngày mà tựa như quỷ dữ đêm khuya, bao nhiêu oan hồn từ địa ngục trỗi dậy, từng câu từng chữ anh nói ra toát lên sự u ám đáng sợ.

Trần Trác Viễn nhìn sang bên đó, không khỏi thở dài.

Lâm Phi bị giọng nói đó dọa sợ, hai tay ôm mặt, giọng nghẹn ngào.

“Tôi hỏi cậu lần cuối. Đồ đâu.”

...

Theo lời Lâm Phi, đồ được giấu trong ngăn dưới cùng của tủ quần áo trong ký túc xá.

Cậu ta run rẩy vai, dẫn hai người về lấy.

Xác nhận thần thú không sao, Tân Dã quay đầu nói: “Gọi điện cho giáo viên phụ trách, báo cảnh sát, nói rằng có người trong trường trộm đồ.”

“Tôi đã liên hệ rồi, thầy Cao bảo lát nữa các cậu đến văn phòng của ông ấy.” Trần Trác Viễn nói.

“Ừ.” Tân Dã đáp lại, anh liếc nhìn đồ vật trên bàn: “Cậu đưa cái này cho Kỷ Thanh Lê bọn họ giúp tôi.”

“Cậu không tự mình đưa được à?” Trần Trác Viễn nhướn mày.

Cậu ta còn tưởng người này sẽ không bỏ lỡ cơ hội lấy công.

Tân Dã mím môi, một lúc lâu sau mới quay mặt đi: “Đưa xong thì về ngay, đừng nói lời thừa.”

Trần Trác Viễn nhìn anh một cái, cười nhẹ, rồi ôm đồ trên bàn lên: “Được, được, nhớ trả phí chạy việc cho tôi nhé.”Văn phòng giáo viên phụ trách khoa Điện tử.

Tân Dã và Lâm Phi ngồi trên hai ghế sofa đối diện nhau.

Cao Quốc Tinh nhìn cả hai.

Đầu tiên ông nhìn Lâm Phi đang cúi đầu suốt buổi, đẩy máy tính trước mặt: “Người trong video là cậu phải không?”