Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Nam Phụ Pháo Hôi Trầm Mê Kiếm Tiền

Chương 54

« Chương TrướcChương Tiếp »
Khi An Ca tỉnh lại, hoàn cảnh xung quanh tối om.

Hắn giật giật thân thể, phát hiện tay bị trói phía sau, miệng cũng bị dán băng keo bịt lại. Mà thời gian dài bị trói nhét trong thùng rác chật hẹp, hai chân tê dại tới đau nhức.

Thuốc còn chưa tan hết làm đầu óc vẫn còn nặng nề, tay chân không có sức, cho dù cả người khó chịu nhưng chỉ cần nhắm mắt là có thể dễ dàng chìm vào giấc ngủ.

Hắn cố gắng làm mình tỉnh táo, lắng tai nghe âm thanh xung quanh.

Hắn bây giờ đang ở trong xe, còn đi đâu thì hắn không biết.

Bị bắt cóc, còn là bị bắt cùng Duẫn Nam.

An Ca lần đầu tiên biết cái gọi là nguy hiểm ập tới không chút đề phòng, không thể dự đoán.

Bây giờ làm thế nào? Làm sao bây giờ?

An Ca căng thẳng nhưng cái đầu rất bình tĩnh. Hắn không ngừng giật giật hai tay, cố gắng thoát khỏi sợi dây trói.

Bỗng nhiên chiếc xe cua gắt, thân thể của An Ca theo quán tính bị văng sang một bên, đầu và thân thể đập vào thành thùng rác.

“Hm!” An Ca không nhịn được kêu lên một tiếng.

“Đại ca, có người tỉnh rồi.”

Một giọng nói cảnh giác ở bên ngoài vang lên.

An Ca lập tức nín thở, vểnh tai nghe.

“Không sao, sắp tới bờ biển rồi, ném hai thằng này xuống biển rồi đi gặp tụi Đại Cường, ra nước ngoài, sau này không ai tìm được chúng ta nữa.”

“Vậy số tiền còn lại?”

“Sợ cái gì? Mấy người nhà họ Duẫn cũng đâu dám thiếu nợ chúng ta.”

Ném xuống biển? Duẫn gia?

An Ca trợn to mắt, lập tức biết tình hình của mình.

Hắn không phải bị bắt cóc tống tiền, mà là bị bỏ tiền mua mạng, còn là người nhà họ Duẫn làm!

Hắn cho là hợp tác với Duẫn Nam, cùng lắm chỉ là dây dưa với mấy người con khác của Duẫn Đông Minh trên thương trường, bị đào hố các kiểu. Không nghĩ tới lại dùng trò gϊếŧ người. Người nhà họ Duẫn muốn gϊếŧ Duẫn Nam, mà mình thì bị liên lụy.

Ngoài xe có tiếng sóng biển thét gào.

An Ca chưa từng nghĩ mình sẽ chết một lần nữa, mà vẫn là chết dưới biển.

Hắn vốn là bị chết đuối dưới biển mà.

Cảm giác nước biển tràn vào họng vào mũi, nghẹt thở làm phổi đau đớn muốn nổ tung, không thể giãy dụa, chỉ từ từ mất ý thức mà chết đi, quá trình này An Ca không muốn trải nghiệm lại lần nữa.

Hắn bắt đầu sợ hãi, hai tay lại giật mạnh hơn.

Có thể trong lúc trói An Ca bọn họ cũng không cột chặt, sợi dây mau chóng bị An Ca làm bung nút thắt, lỏng ra.

Hắn xoa xoa bàn tay tê dại, lột miếng băng keo dán ở miệng xuống, sau đó dùng thân thể đυ.ng đυ.ng thùng rác.

Bịch một tiếng, thùng rác ngã xuống, ánh sáng mờ mờ trong xe rọi vào trong thùng rác.

“Đại ca, mau xem, người kia có phải tỉnh rồi không!”

Giọng nói cảnh giác từ ghế tài xế vang lên.

Ánh đèn pin lập tức rọi xuống chỗ An Ca, An Ca lập tức đưa hai tay ra sau, mắt nhắm nghiền, giả bộ hôn mê.

“Không sao, thùng rác bị đổ thôi. Sắp tới rồi, mày đậu xe sát bờ đi, rồi ném thẳng xuống biển.”

Sắp tới.

An Ca lẳng lặng quan sát hoàn cảnh bên trong chiếc xe, tim đập mạnh.

Phía trước có hai người, nhìn bóng lưng khá là cao to, lát nữa mình có chạy thoát không?

Còn Duẫn Nam không biết đã tỉnh chưa? Có thể vừa chạy vừa cứu hắn không?

An Ca tìm tìm trên người mình, điện thoại lẫn ví cũng không có, chắc hẳn đã bị những người này tịch thu. Chỉ có túi trong của âu phục là còn cây bút mà Cố Sâm bảo hắn phải giữ cẩn thận.

Tiếng sóng biển và gió thét ở bên ngoài càng lúc càng rõ, xe cũng bắt đầu chạy chậm lại.

An Ca nắm chặt cây bút trong tay, trong đầu còn lạc quan nghĩ cây bút này có chức năng giật điện thì tốt quá. Hắn có thể trong thời điểm mấu chốt giật điện đối phương, tìm cơ hội chạy trốn.

Xe dừng lại.

Hai người phía trước xuống xe, nhanh chóng mở cửa sau kéo thùng rác xuống.

Thùng rác bị ngã chính là mục tiêu đầu tiên của bọn họ.

Số cũng khá đỏ.

An Ca mặc niệm trong lòng, khi ánh mắt chạm nhau, hắn giơ cây bút lên đâm vào mắt một người.

“A —!”

Người bị đâm trúng hét thảm, “Con mẹ nhà mày, bắt nó!”

An Ca không có thời gian do dự, hắn leo lên hàng ghế trước qua khe hở chính giữa, chuẩn bị ngồi vào ghế tài xế, lái xe chở Duẫn Nam đi.

Đây là kế hoạch hắn nghĩ ra sau khi quan sát hoàn cảnh bên trong chiếc xe.

Nhưng hai tên bắt cóc này không giống hai tên cóc ké lần trước Trình Quý Hạo thuê, hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.

Một tên khi phát hiện An Ca thoát khỏi dây thừng, lập tức theo bản năng nắm ống quần của An Ca, mà tên bị đâm trúng mắt nhảy lên giữ An Ca lại.

An Ca còn chưa kịp ngồi xuống ghế tài xế đã bị một lôi một nắm cổ tay hung hãn kéo lại, “Mẹ mày! Cút xuống đây cho tao, tao phải đánh chết mày!”

Tiêu rồi!

An Ca trầm xuống, tay cầm bút đang định đâm người một lần nữa thì Duẫn Nam đột nhiên chui ra từ thùng rác. Sắc mặt Duẫn Nam nhợt nhạt, đạp lên hai người đang kéo An Ca.

“A —!”

“Đm!”

Cả hai không chút đề phòng bị Duẫn Nam đạp văng ra ngoài xe.

“Mau lái đi! Mau!”

Duẫn Nam kéo cửa lại, kêu về phía An Ca.

An Ca kinh ngạc, không còn để ý tới những thứ khác. Cơ thể gầy gò linh hoạt nhảy lên chỗ tài xế, khởi động máy, quay đầu xe.

Hai tiếng “Đùng! Đùng!” vang lên, xe mới quay đầu cứ chạy một chút đã khựng.

“Bánh xe nổ rồi? Bọn họ có súng?”

Tim của An Ca gần như muốn vọt ra khỏi cổ họng, căng thẳng tới tay đổ đầy mồ hôi.

“Lái xe!” Duẫn Nam nhìn hai người đàn ông tay cầm súng đang đuổi theo phía sau, trấn tĩnh nói.

An Ca lần nữa khởi động máy, lại có tiếng súng vang lên, cửa kính vỡ, đạn xuyên qua bắn vào màn hình cạnh vô lăng.

Tiếng nổ thật to vang lên, kính thủy tinh vỡ văng lên người An Ca, cánh tay chảy máu đau đớn.

“Má nó!”

Hắn run run kêu một tiếng, theo bản năng giơ hai tay ôm đầu.

Tiếng súng vẫn còn vang lên bên ngoài, đan bắn vỡ cửa kính, âm thanh vỡ liên tục làm An Ca không cách nào giữ được bình tĩnh.

Tình huống vượt ngoài sức tưởng tượng của hắn, hắn cảm thấy giây kế tiếp mình sẽ bỏ mạng ở đây.

Duẫn Nam cúi người né tránh, giọng bình tĩnh nói với An Ca, “Đừng sợ! Đạp chân ga đi, nhanh lên!”

“Đạp con mẹ mày, cút xuống đây cho tao!” Người đàn ông cầm súng vọt tới, mở cửa xe muốn kéo An Ca ra ngoài, “Dám đâm mắt tao, mày chết mẹ mày rồi!”

An Ca lúc này mới nhìn thấy, một con mắt của đối phương đang chảy máu không ngừng, trong đêm đông giá rét nhìn càng đáng sợ hơn.

“Đạp chân ga! Ngu ngốc!”

Giọng nói của Duẫn Nam từ phía sau vang lên.

An Ca theo bản năng đạp chân ga, xe “Vụt” một tiếng nghiêng ngã phóng đi. Tên bắt cóc cũng bị té xuống đất.

Nhưng chiếc xe lại chọn thời điểm này mà xảy ra vấn đề, An Ca tỉnh táo muốn lái cho tử tế thì xe… tắt máy.

An Ca luống cuống khởi động, càng cuống hơn khi thấy tên bắt cóc đang cầm súng ở bên ngoài chỉa vào hắn. Cửa kính đã vỡ hết, căn bản không có gì ngăn được viên đạn.

Con ngươi hắn mở lớn, đầu óc trống rỗng, cơ thể cũng quên mất phải né tránh.

Đột nhiên trong bóng tối có một chiếc xe cấp tốc lao tới, đèn xe chói mắt xé rách màn đêm.

An Ca giơ tay lên che ánh sáng, xuyên qua khe hở ngón tay thấy chiếc xe càng lúc càng đến gần, trông cũng rất quen.

“Đùng!” một tiếng vang lên, nhưng lần này súng bắn lên trời.

Mà tên nổ súng đã bị chiếc xe kia đâm vào người bay lên trời, cơ thể nặng nề rơi xuống đất.

An Ca kinh ngạc nhìn tình huống bất ngờ xảy ra bên ngoài, chiếc xe kia dừng lại, một người mở cửa bước xuống — Cố Sâm.

Người đàn ông cao lớn đứng bên xe, dựa vào đèn xe có thể thấy sắc mặt hắn lạnh tới cực điểm, lông mày nhíu chặt trông như rất giận dữ, môi cũng mím lại.

An Ca nhìn người đàn ông tỏa ra sát khí ở đối diện, trái tim vẫn luôn đập bình bịch hốt hoảng cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

Đồng thời hai vị vệ sĩ trên xe Cố Sâm cũng nhảy xuống, chế ngự tên bắt cóc còn lại, đè xuống đất.

An Ca mở cửa xe, chân vừa bước xuống, Cố Sâm đã nắm cánh tay hắn kéo lại gần, “Cậu không sao chứ?”

Giọng nói trầm trầm mang chút từ tính, bây giờ nghe thấy khiến người ta an tâm.

An Ca: “… Tôi không sao. Vẫn ổn.”

Lời nói ra, hắn phát hiện giọng mình run run, không chút tiền đồ.

Duẫn Nam ở phía sau cũng kéo cửa xe đi ra, “Thật may có Cố tổng tới và… A!”

Lời còn chưa dứt, Cố Sâm đã thả tay An Ca, quay sang nắm cổ áo Duẫn Nam kéo xuống, hung hãn đấm một quyền vào mặt.

Duẫn Nam ngã xuống đất, hai tay chống thân thể, khạc ra ngụm máu, giọng nói u ám, “Cố Sâm…”

Ánh mắt của Cố Sâm lạnh như băng, không nói lời nào, bước tới hai bước, nắm cổ áo Duẫn Nam kéo hắn lên, lại đấm thêm một quyền.

Lần này Duẫn Nam nằm dưới đất giãy dụa mấy cái, hừ hừ hai tiếng, cũng không nói gì.

An Ca: …

Hắn có thể nghe thấy tiếng gió khi Cố Sâm vung quyền, cùng tiếng xương vỡ từ hàm của Duẫn Nam.

Lệ khí trong mắt Cố Sâm vẫn chưa hề giảm đi, ác liệt ham muốn công kích, giống như con thú dữ bị nhốt mà An Ca nhìn thấy hôm ở phòng tập vậy.

Lần này, An Ca không có sợ hãi mà lùi bước.

Hắn chợt nhớ tới câu nói của Cố Sâm: “So với Duẫn Đông Minh, Duẫn Nam và Lục Phong bọn họ, ít nhất tôi sẽ không hại cậu.”

Cố Sâm tới cứu hắn, sẽ không hại hắn.

An Ca kéo tay áo sơmi của Cố Sâm, nói, “Đừng đánh nữa, hỏi rõ tình hình rồi tính, với lại tôi cũng không sao mà?”

Cố Sâm nhìn An Ca một lúc lâu, lệ khí trong mắt dần dịu đi, giọng nói trầm trầm hỏi, “Cây bút đâu?”

“A, ở đây.” An Ca ngạc nhiên phát hiện, mình vẫn còn nắm chặt cây bút trong tay.

Cố Sâm nhận lấy cầm trong tay, lòng vẫn còn sợ hãi nhìn An Ca, trầm giọng nói, “… May là cậu nghe lời mang nó theo.”
« Chương TrướcChương Tiếp »