Phòng kế hoạch của hai công ty bận rộn cả tháng mới làm xong một bản kế hoạch hoàn hảo, giờ bị một câu của Cố Sâm quật một phát mất màu.
Trợ lý Trương Hằng cho là Cố Sâm không quan tâm đến giới giải trí, không biết độ nổi tiếng của các ngôi sao, thử khuyên nhủ, “Cố tổng, chọn Triệu Mặc cũng là cân nhắc các mặt rồi, quyết định đây là người tốt nhất. Trước mắt Triệu Mặc đang được phái nữ trẻ tuổi yêu thích nhất trong số các nghệ sĩ đang lên, để cậu ta làm người đại diện, hiệu quả chắc chắn sẽ tốt. Với lại Triệu Mặc vừa ra mắt không lâu, tiền mời còn chưa cao lắm. Nếu muốn tìm ngôi sao có lưu lượng như cậu ta thì phải trả cao hơn.”
Cố Sâm nhàn nhạt hỏi hắn, “Không cao là bao nhiêu?”
Trương Hằng vội vàng lật cho hắn xem tờ chi phí dự tính.
Cố Sâm khẽ liếc mắt, “Hừ, một người vừa ra mắt đã được trả bao nhiêu đây mà kêu không mắc! Đổi người!”
Trương Hằng còn muốn nói thêm điều gì, nhưng nhìn sắc mặt lạnh lẽo của Cố Sâm nên đành ngậm miệng.
An Ca chậm rãi thưởng thức trà, haha, hồi trước cứ nói người ta là người mẫu rẻ tiền, bây giờ còn ngại tiền phí của người ta cao.
Thôi, anh là tổng tài, anh là nam chính, anh nói gì cũng đúng, anh mười điểm.
Triệu Mặc gần đây rất vui vẻ, hắn nhận được thông báo được mời làm đại diện cho hạng mục hợp tác giữa Cố thị và An thị!
Có thể tham gia hạng mục này, chẳng những có mặt mũi, mà danh tiếng sau này cũng nhờ An thị và Cố thị mà dâng cao như nước!
Trong lòng tràn đầy vui mừng, hưng phấn tìm bạn bè uống rượu chúc mừng.
Kết quả, còn chưa tàn cuộc đã được trợ lý báo một tin: Mặc ca, anh bị thay rồi.
Bị thay?
Triệu Mặc sững sờ: Tại sao?!!
Hắn gọi điện hỏi quản lý, nhờ hỏi lãnh đạo của công ty, nhưng chẳng ai biết nguyên nhân. Chỉ là người ta không chịu hắn nữa thôi.
Quản lý còn khuyên hắn: Đừng nghĩ nhiều, đây cũng là chuyện hay xảy ra mà.
Ai bảo người ta là kim chủ, người ta không muốn dùng cậu nữa cũng đâu cần phải giải thích cho cậu nghe?
Tim Triệu Mặc đau như cắt.
Cơ hội tốt như vậy, đâu thể dễ dàng bỏ qua.
Hắn suy nghĩ một chút, quyết định tìm chút quan hệ để kéo cơ hội này về.
Mở điện thoại lên, mở list điện thoại của “kim chủ”, liếc mắt nhìn thấy An thiếu gia.
Tiểu thiếu gia duy nhất của nhà họ An, lại vừa kết hôn với Cố Sâm, một người vô cùng có sức nặng trong Cố thị.
Không có mạng giao thiệp nào tốt hơn người này cả!
Triệu Mặc mang hy vọng cả cõi lòng, bấm gọi cho An Ca.
An Ca càng ngày càng quen thuộc với thị trường chứng khoán ở thế giới này, chính hắn cũng có kỹ thuật phân tích riêng, nhạy cảm với các con số, khiến cho hắn dễ dàng tìm được công ty mạnh nhất, an toàn nhất trong hàng ngàn hàng vạn công ty trên thị trường, để bỏ tiền vào đầu tư.
Hắn chăm chú nhìn con số nhún nhảy trên màn hình, tài sản không ngừng tăng lên, cả người chìm trong sự vui sướиɠ kiếm được tiền.
Điện thoại cầm trong tay đột nhiên rung lên, người gọi tới là: Vịt.
Vịt?
Trong đám bạn của nguyên chủ có người tên là Vịt?
Hắn chỉ lo nhìn màn hình máy tính, thuận tay quẹt màn hình, “Alo.”
“An thiếu gia, đã lâu không gặp, cuộc sống lúc này thế nào?”
Đầu dây bên kia là giọng nói thân thiết lại tràn đầy sức sống của Triệu Mặc.
An Ca: …
Đúng là “Vịt”.
Có điều, hắn rất cảnh giác.
Triệu Mặc là người mẫu xuất thân từ quán bar, tiếp xúc với hắn ngoại trừ bạn bè thật sự thì còn lại chỉ là bạn giường.
Với lại, trong tiểu thuyết, Triệu Mặc chính là một trong số “tiểu chó săn” mà nguyên chủ nuôi, cũng là một trong những đối tượng nɠɵạı ŧìиɧ của nguyên chủ.
Hắn muốn né tình tiết đó thì càng phải tránh xa người này.
Nhưng mà cái tên Triệu Mặc này, sao dạo gần đây cứ thấy hoài thế?
Đầu tiên là chuyện hắn nhảy từ phòng Triệu Mặc xuống đυ.ng trúng Cố Sâm trong đêm hôn lễ vừa bị nhắc lại, tới chuyện làm người đại diện tối hôm qua.
Bây giờ còn tự mình tìm tới hắn?!
Chẳng lẽ muốn né nhưng vẫn không né được?
An Ca vò đầu — Phiền phức!
Hắn cảnh cáo Triệu Mặc, “Triệu Mặc, anh chắc hẳn hiểu quy tắc. Lần trước chúng ta kết thúc, vì danh tiếng của anh và tôi, sau này từng tới tìm tôi nữa.”
“Tôi biết, tôi biết!”
Triệu Mặc sợ hắn cúp điện thoại, giống như bắn liên thanh vội vàng nói ý mình, “Tôi chỉ có một chuyện nhờ An thiếu gia. Tôi vốn được thông báo là sẽ làm người đại diện cho hạng mục hợp tác giữa Cố thị và An thị, nhưng sáng này đột nhiên bị đổi người. Tôi muốn hỏi An thiếu gia là, ngài có biết nguyên nhân tại sao tôi bị thay không?”
An Ca nói, “Tôi biết.”
Hắn nghĩ, đúng dịp có thể thông qua chuyện này nói với Triệu Mặc, nếu cứ tiếp tục liên lạc với hắn, sẽ bị Cố Sâm trả thù. Liền chuẩn bị nói cho Triệu Mặc nghe sự tình.
Triệu Mặc kinh hỉ, hắn giữ giọng điệu như ngày trước, hỏi, “Tiểu thiếu gia có thể nói nguyên nhân cho tôi biết không, để báo đáp An thiếu gia, lần sau tôi sẽ tặng ngài một lần phục vụ VIP!”
Ý nghĩa mập mờ, khiến An Ca nổi da gà.
Hắn nhíu mày, một lần nữa cảnh cáo, “Nếu muốn hoạt động trong giới giải trí, đừng bao giờ nói câu này trước mặt tôi nữa. Anh chính là do Cố Sâm nói muốn thay. Nguyên nhân là… Hôm đó tôi nhảy từ phòng anh xuống, vừa lúc ngã trúng Cố Sâm. Hiểu chưa?”
Triệu Mặc “À—” một tiếng thật dài.
Thì ra Cố Sâm biết hắn và tiểu thiếu gia là quan hệ đó, vấn đề này coi như rất nghiêm trọng.
Hắn trầm mặc một hồi, cất giọng nói dịu ngọt đi, rành mạch nói, “An thiếu gia, sao ngài không nói cho tôi biết chuyện này sớm hơn.”
Hắn vô cùng lo âu, “Khoảng thời gian này Cố tổng có… hai người có vì chuyện của tôi mà bất hòa không?”
So với kiếp sống của mình trong giới giải trí, Triệu Mặc quan tâm tới cuộc sống hôn nhân của khách hàng hơn.
Đây là chức nghiệp mà hắn đã dày công tu luyện.
An Ca ngược lại không có vẻ gì lo lắng, bình thản trả lời, “Tôi nói với hắn tôi là fan của anh, muốn xin anh chữ ký thôi.”
Triệu Mặc cười, “Vẫn là tiểu thiếu gia ngài thông minh.”
An Ca cười giễu một tiếng, “Anh cho là hắn tin?”
Triệu Mặc: Quả thật… người như Cố Sâm, làm sao có thể tùy tiện tin người, nếu không thì sao lại đòi đổi mình chứ.
“Cho nên, vì kiếp sống trong giới giải trí của anh, sau này đừng tìm tôi nữa.” Nói xong An Ca định cúp điện thoại.
Triệu Mặc vội vàng ngăn cản, “Khoan, khoan, khoan!” Hắn khuyên An Ca, “Tôi có một cách, có thể làm Cố tổng bỏ đi nghi ngờ giữa tôi và cậu, nhưng cậu phải cho tôi một cơ hội tiếp xúc với Cố tổng, được không?”
Cố Sâm có nghi ngờ hay không, An Ca cũng không để ý.
Hắn chỉ cần không tiếp xúc những nhân vật có khả năng xảy ra quan hệ với hắn, mới là cách bảo vệ tính mạng an toàn.
Bởi vậy hắn lập tức từ chối Triệu Mặc, “Không cần, anh đừng liên lạc với tôi chính là cách tốt nhất.”
Nói xong hắn cúp máy.
Trước khi cúp hắn nghe Triệu Mặc thầm thì một câu, “Cách tốt nhất là An thiếu gia tin tưởng tôi…”
…
Cuối tuần, trong giới kinh doanh ở thành phố S có mở một tiệc rượu tư nhân.
Cố Sâm dĩ nhiên là một trong những đối tượng được mời, An Thừa Lâm cũng thế. Chỉ là An Thừa Lâm muốn An Ca mau chóng dung nhập vào trong giới, nên đẩy thiệp mời sang An Ca.
Bữa tiệc sẽ bắt đầu lúc sáu giờ chiều.
Chín giờ sáng, Cố Sâm đứng dưới phòng khách, cau mày nhìn lên lầu.
Trên ghế sô pha sau lưng hắn, là mấy nhân viên mặc áo sơmi trắng, vest đen chỉnh tề.
Trên bàn trà trước mặt là mấy hộp nhẫn. Từng chiếc xếp thẳng hàng ngay ngắn, nằm giữa vải nhung càng bật lên sự sáng lóa của kim loại, tinh xảo nhưng không kém phần sang trọng.
Tại sao sáng sớm đã bày vẽ thế này, cũng là vì Cố Sâm muốn mua nhẫn mới cho An Ca.
Còn mời mấy vị quản lý cửa hàng của các nhãn hàng lớn, mang sản phẩm từ cửa hàng của mình tới cho An Ca chọn.
Chẳng qua bình thường bảy giờ An Ca đã dậy, hôm nay sao giờ còn chưa thấy xuống?
Cố Sâm nghi ngờ trong lòng.
Hắn nói với mấy người ngồi ở sô pha, “Các vị chờ thêm một chút, tôi lên xem thế nào.”
Bọn họ đồng loạt gật đầu, cười lễ phép khéo léo nói, “Vâng Cố tổng, không gấp không gấp.”
Cố Sâm gần như chưa từng tới phòng An Ca, chỉ cách bởi một cái cầu thang, mấy căn bên trái là khu của Cố Sâm, mấy căn bên phải là khu của An Ca.
Dựa theo nội dung trong bản hợp đồng, hai người không quấy rầy nhau.
Bây giờ Cố Sâm nhìn hướng bên phải cầu thang, cảm thấy có chút… mất tự nhiên. Dù sao nội dung trong hợp đồng là do hắn quyết định.
Cố Sâm đứng trước phòng ngủ của An Ca, do dự mấy giây, đưa tay lên gõ hai cái.
Không ai trả lời.
Hắn lại gõ hai cái, mạnh hơn.
Cũng không ai trả lời.
Hắn tiếp tục gõ, khớp xương trên ngón tay đã hơi đỏ lên, ngồi dưới phòng khách còn nghe thấy.
Nhưng chẳng ai đáp lại.
Cố Sâm hoảng hốt trong lòng, không biết An Ca có xảy ra chuyện gì không.
Tay hắn đặt lên chốt cửa, nhẹ nhàng xoay thử một cái.
Ai ngờ An Ca không khóa cửa.
Cố Sâm giật mình, dùng sức xoay nắm tay cửa, đẩy vào.
Nhìn vào trong liếc mắt thấy một chiếc giường lớn, tiểu thiếu gia nằm trong chăn ngủ sâu không chút phòng bị.
Trên người là bộ pyjama sọc màu tối, nằm ngủ y như một đứa trẻ, ôm chăn vào lòng, một chân thò ra ngoài, bàn chân và mắt cá không có gì che chắn lộ ra, da cũng trắng như ở bàn tay. Rèm cửa kéo kín, hiện lên chút ánh sáng trắng mờ.
Một cảnh này làm trái tim Cố Sâm hoảng hốt.
Đây là phòng ngủ của An Ca, là lãnh địa riêng.
Hắn giống như một kẻ xâm nhập.
Đang định đi ra, An Ca nằm trên giường đột nhiên nhúc nhích. Sau đó “Hử?” một tiếng, quay sang nhìn Cố Sâm, “Sao anh lại vào đây?”
Giọng nói nghe âm mũi, mang chút lười biếng chưa tỉnh ngủ.
Khi mở mắt ra, đôi mắt mệt mỏi mang vẻ giật mình.
Cố Sâm ho một tiếng, trấn định trả lời, “Tôi thấy cậu không dậy, cho là xảy ra chuyện gì nên lên xem.
“Tôi, tôi có gõ cửa, mà cậu không nghe.”
“À.” An Ca lại dựa vào gối, kéo chăn che người, “Tôi không sao, tôi muốn ngủ thêm một lát.”
Sau đó cuộn người lại.
Cố Sâm: …
Tay hắn còn đặt lên chốt cửa nhưng không biết vì sao lòng bàn tay đã đổ mồ hôi. Trong lòng cũng hoang mang, không còn bình tĩnh như trước. Hắn há miệng, nói, “Cậu dậy xuống chọn nhẫn đi, bọn họ đã chờ dưới lầu hơn một tiếng rồi.”
An Ca tối hôm qua ngồi xem sàn giao dịch cả đêm, nghiên cứu tới sáng mới ngủ.
Lúc này là khoảng thời gian ngủ sâu nhất, thân thể mệt mỏi, đầu óc nặng nề nằm trên giường, muốn được nghỉ ngơi nhiều hơn.
Nhưng Cố Sâm đột nhiên đi vào, còn cứ nói chuyện, khiến hắn không thoải mái ngủ được.
“Nhẫn gì, sao phải chọn bây giờ, tôi buồn ngủ.” Trong giọng nói ngái ngủ mang một chút phiền não, nhất là khi An Ca đang ôm chăn cuộn người trên giường, trông hắn càng nhỏ nhắn hơn. Tựa như có thể dễ dàng ôm lấy.
Cố Sâm rất kiên nhẫn nói tiếp, “Chẳng phải cậu muốn tôi mua nhẫn mới sao, tôi mời mấy quản lý cửa hàng tới đây luôn rồi.”
An Ca im lặng, ở trong chăn không nhịn được líu ríu, “… Hôm đó tôi chỉ thuận miệng nói thôi, không muốn thật đâu.”
“Nhưng tối nay có tiệc rượu, cậu đi với tôi lại không đeo nhẫn cưới…” Cố Sâm dừng một chút, “… Sẽ bị nắm cán.”
An Ca bực bội nói, “Tôi có nhiều nhẫn, đeo đại một chiếc là được. Không mua.”
Bởi vì ban đầu Cố Sâm làm hôn lễ qua loa, hắn mua đại một cặp nhẫn, lại không nghĩ chiếc đó không vừa tay An Ca. Mua tặng người yêu một món quà không vừa tay đã làm người ta không vui rồi, huống chi cái này là nhẫn cưới.
Cố Sâm áy náy trong lòng, cũng cảm thấy An Ca vì chuyện này mới không chịu bỏ qua. Vì thế hắn càng kiên nhẫn, đứng ở cửa khuyên nhủ, “Dù sao tôi cũng gọi bọn họ tới rồi, cũng đợi dưới lầu rất lâu. Cậu chọn đại một chiếc cũng được, thử size thôi.”
“Chọn xong rồi lên ngủ tiếp.”
Cố Sâm ồn ào làm An Ca không ngủ được, xem ra không xuống chọn nhẫn sẽ không chạy được.
An Ca vén chăn ra, mặt nhăn nhó, “Vậy nhanh lên đi.”
Nói xong nhảy xuống giường, đi về phía Cố Sâm.
Cố Sâm thở phào nhẹ nhõm, đi theo sau An Ca.
Hắn đến gần An Ca thấy đối phương rất buồn ngủ, tới mức không mở được mắt, trên gương mặt trắng nõn bị hằn hai đường đỏ, lúc đi cũng lắc lư.
Sao buồn ngủ tới mức này, tối qua đã làm cái gì?
Cố Sâm muốn hỏi nhưng nhìn tiểu thiếu gia dáng vẻ bực dọc vì không được ngủ, bản thân vẫn là nuốt trở về.
Chẳng qua khi xuống cầu thang sợ An Ca bị ngã, hắn không biết làm sao nắm lấy tay An Ca.
Mềm mềm, mịn mịn, còn có một chút âm ấm do mới thức dậy.
An Ca đang trong tình trạng nửa ngủ nửa tỉnh, mơ màng bị nắm tay cũng không phản ứng, ngược lại tìm được chỗ giữ thì càng nắm chặt hơn.
Trong phòng khách là mấy vị quản lý cửa hàng, sau khi Cố Sâm đi thì trao đổi ánh mắt.
Mặc dù bọn họ thường bán trang sức cho các vị nhà giàu, nhưng ngồi chờ một tiếng trong phòng khách, còn là chờ người ta thức dậy thì đây là lần đầu tiên.
Ban đầu Cố Sâm nói: Mọi người chờ chút, An Ca còn chưa dậy. Bọn họ còn tưởng Cố Sâm sẽ lên gọi An thiếu gia dậy. Ai ngờ vị tổng giám đốc trẻ tuổi này lại ở phòng khách cùng chờ với bọn họ.
Chỉ nghe nói An Ca được hai ông bà nhà họ An nuông chiều, tới mức hết thuốc chữa, tự do phóng khoáng, làm bậy làm bạ. Không nghĩ tới sau khi kết hôn, còn được ông chồng tổng giám đốc này dung túng ngủ nướng, dù cho trong nhà có khách đang chờ.
Dĩ nhiên bọn họ chỉ dám trao đổi ánh mắt thổn thức hâm mộ, không dám mở miệng nói một câu.
Lúc bọn họ nghe tiếng động trên lầu, đồng loạt nhìn sang liền thấy một hình ảnh.
Cố tổng ở trước mặt bọn họ anh tuấn lạnh lùng, đang dè dặt nắm tay dắt An thiếu gia xuống lầu.
An thiếu gia mặt mày buồn ngủ, mím môi, nhíu mày trông rất không vui, dáng vẻ không khác gì một tiểu tổ tông.
Chỉ là ánh mắt của bọn họ không tự chủ đặt lên người An Ca.
Bởi vì cho dù trên người tiểu thiếu gia tỏa ra sự bực dọc khi bị gọi ngang giấc ngủ, nhưng vẫn đẹp mắt khiến ai cũng nhìn theo.
Ngũ quan thanh tú không tỳ vết, khuôn mặt tự nhiên mềm mại, nhất là cằm rất đẹp. Một gương mặt đẹp thế này, cộng thêm một chút bực dọc không che giấu, lại khiến cho người ta không nhịn được muốn đi theo dụ dỗ hắn.
Bọn họ đợi một tiếng, trong lòng đã có thành kiến nhất định.
Mà bây giờ thấy cảnh này, đột nhiên nghĩ An thiếu gia là nên được nuông chiều, dung túng.
Đại khái sợ tiểu thiếu gia mới dậy, trút giận lên bọn họ, mỗi một người đều kiên nhẫn, giọng nhu hòa còn hơn bình thường, giới thiệu từng món một.
An Ca ngồi cạnh Cố Sâm, thân thể dựa vào vai Cố Sâm, mơ màng nghe một hồi, thật sự không nghe vô nổi.
Hắn tùy tiện chỉ một cái, giọng như ong vo ve, “… Cái này.”
Quản lý cửa hàng được chọn rất vui mừng, lập tức lấy tất cả các size của chiếc nhẫn đó bày lên khay nhung, “Mời An thiếu gia thử size.”
An Ca cho là người ta sẽ đeo cho mình, miễn cưỡng đưa tay trái ra, bất động.
Đối phương sửng sốt một chút, đang định cầm nhẫn lên thử cho An Ca thì Cố Sâm ngăn lại.
Hắn đỡ tay An Ca, nói, “Để tôi làm.”
Trên khay để bốn chiếc, nhưng khi hắn vừa cầm tay An Ca đã cảm giác được kích cỡ ngón tay.
Hắn chọn một chiếc, một tay nâng bàn tay An Ca vì buồn ngủ và lười biếng mà hạ xuống, một tay cầm nhẫn nhẹ nhàng đeo vào ngón áp út cho An Ca.
Động tác đơn giản, lại khiến Cố Sâm có một cảm giác khác thường trong lòng.
Vào ngày hôn lễ, hắn chẳng qua chỉ tùy tiện ném hộp nhẫn cho An Ca. Mà bây giờ đột nhiên nhận ra, tự tay đeo nhẫn cho người ta có bao nhiêu thiêng liêng, tựa như một lời thề ước, cam kết cả cuộc đời này sẽ không tháo xuống.
Động tác của hắn khựng lại, chiếc nhẫn chỉ mới ở đầu ngón tay.
An Ca buồn ngủ chịu hết nổi, không nhịn được thúc giục, “Mau lên đi.”
Cố Sâm cầm tay hắn, giọng nói có chút do dự, “Lần này đeo vào, không được tháo ra nữa.”
An Ca cho là Cố Sâm lại đang nhắc nhở mình, không được để ai biết tới hợp đồng hôn nhân giữa bọn họ.
“Hừ” một tiếng, nói, “Biết rồi.”