Chương 36

Dù sao cũng sắp tới An thị, cộng thêm Cố Sâm vẫn luôn theo dõi chiếc xe điện này, tiếp tục đi theo sau An Ca.

Đang là giờ cao điểm, trên đường cho người đi bộ rộng rãi, thỉnh thoảng sẽ bắt gặp vài xe hàng mở sớm.

Cố Sâm đi theo An Ca không bao lâu, lại thấy xe của An Ca chậm chạp đậu vào ô đậu xe tạm thời. Sau khi xe dừng lại, tiểu thiếu gia mở cửa nghênh ngang bước xuống, đi về phía gian trà sữa.

Không hề có một chút lo lắng hay cảnh giác.

Làm cái gì đây?!

Cố Sâm cau mày, cũng đậu xe vào.

Mà cứ thế, chiếc xe điện đi theo từ biệt thự cũng lại gần, trên xe có hai người đi xuống, một người mặc áo bành tô màu mè, phong cách lỗ mãng. Một người khác dáng người nhỏ hơn, tóc đầu đinh đi theo phía sau.

Mà hai người này lại đi theo An Ca tới gian trà sữa.

Quả nhiên là theo dõi An Ca.

Cố Sâm cảnh giác cao độ, vừa lấy điện thoại gọi cho trợ lý của mình, vừa xuống xe đi theo phía sau hai người kia.



Điêu ca bọn họ muốn tạo áp lực cho Trình Quý Hạo, chỉ là bình thường bọn họ là mấy tên trộm vặt, bây giờ đối mặt với một thiếu gia, bọn họ không dám làm chuyện gì khác thường.

Nhưng nếu có thể để Trình Quý Hạo biết, bọn họ rất dễ dàng tiếp cận với An thiếu gia. Cũng nhắc nhở Trình Quý Hạo, bọn họ có thể vạch trần hắn với An thiếu gia.

Từ đó để Trình Quý Hạo mau chuyển tiền cho bọn họ.

Bởi vì trước đó nghe Trình Quý Hạo nói An Ca ở khu biệt thự này, nên từ sáng đã tới nằm vùng. Kết quả may mắn, chỉ chốc lát đã thấy tiểu thiếu gia ra ngoài.

Bọn họ đi theo cả đường đi, chụp rất nhiều hình, nhưng vì quá xa nên không tấm nào chụp rõ.

Điêu ca không hài lòng.

Hắn nghĩ, nếu chụp được tấm hắn và An thiếu gia chung một khung hình, vậy thì mới tạo được hiệu quả uy hϊếp lớn nhất.

Không nghĩ tới An thiếu gia lại xuống xe đi mua đồ.

Thời cơ đã tới.

Điêu ca hưng phấn xuống xe đi theo.

Thằng nhóc đầu đinh còn là trẻ vị thành niên, đối với chuyện này vẫn có chút sợ, nhỏ giọng nhắc nhở, “Điêu ca, anh nhìn hai vệ sĩ của An thiếu gia đi, sợ quá. Hay là… chúng ta bỏ đi.”

Điêu ca vỗ lên đầu hắn, “Nhát cáy! Chúng ta không làm gì hết, sợ cái gì! Lát nữa anh đi theo tiểu thiếu gia, mày đứng ở đây lén chụp một tấm. Nhớ, phải chụp cho rõ!”

“… Dạ.”

Đầu đinh nghe theo Điêu ca, dừng bước, tay cầm điện thoại run run, căng thẳng nhìn An Ca.

Lúc Điêu ca đi tới, thấy tiểu thiếu gia mua bốn ly trà sữa vị dừa, hai tay đút vào túi đứng chờ.

Hắn không nhìn rõ bảng menu, liền kêu cô bán hàng, “Này, cho tôi hai ly giống vậy.”

Đại khái vì giọng nói quá lớn, gọi xong liền kéo ánh mắt của mọi người sang bên này.

Bình thường hắn chẳng để ý tới mấy cái này, nhưng hôm nay không biết sao lại thấy áp lực. Nhất là hai vị vệ sĩ đứng phía sau tiểu thiếu gia. Rõ ràng chiều cao cũng bình thường, nhưng hai người đứng đó tỏa ra khí thế lạnh lùng, hoàn toàn ép nát loại côn đồ cắc ké như hắn.

Điêu ca trong lúc nhất thời giống như bị thú dữ nhìn chằm chằm, mọi lúc có thể xé xác hắn, cảm thấy rất căng thẳng.

Hắn đứng xa An thiếu gia, trong lòng chỉ hy vọng thằng em có thể chụp rõ hình hắn và An thiếu gia xếp hàng chung.

“Anh cũng thích uống trà sữa vị dừa?”

Tiểu thiếu gia đột nhiên mở miệng hỏi hắn, trong giọng nói có sự cân nhắc.

Điêu ca theo bản năng nhìn sang, trong nháy mắt chạm phải nụ cười mỉm của tiểu thiếu gia.

Đôi mắt trong veo, môi hơi cong lên cười mỉm làm đuôi mắt hiện ra chút lạnh lẽo. Tựa như có thể nhìn thấu suy nghĩ của hắn.

Điêu ca vì cái nhìn này mà hơi giật mình, trong lòng hoảng hốt.

“Tôi… tôi…” Hắn lắp bắp, không nói nên lời.

An Ca nghiêng đầu, trong mắt vẫn là sự lạnh lẽo, “Có bao nhiêu là vị, mà người anh em đây lại uống giống như tôi? Có duyên nhỉ?”

“Ừ… đúng vậy. Haha.” Điêu ca vừa nói xong, lại thấy mình trả lời không hợp lý, hai tay mất tự nhiên xoa xoa, “Cũng trùng hợp, haha.”

Hắn cố gắng che giấu sự căng thẳng, nhưng vẫn để lộ rất nhiều chỗ khả nghi.

Lần này, An Ca tin chắc người này đang theo dõi mình.

“Nếu không thì tôi mời anh uống?” An Ca cầm ví tiền nói.

Điêu Ca sửng sốt, một tay gãi đầu, “Không cần, không làm phiền tới An thiếu gia.”

“Gì đâu, anh biết tôi mà.”

Trong mắt An Ca mang ý cười sâu xa, hắn cầm ví tiền vỗ vỗ lên ngực Điêu ca.

Điêu ca hoàn toàn bối rối, theo bản năng cầm lấy ví tiền của An Ca.

“A!”

Tiểu thiếu gia đột nhiên lui ra sau mấy bước, nghiêng đầu nói với vệ sĩ, “Hai người nhìn kìa, hắn lấy ví tiền của tôi.”

Điêu ca: ?!?!

Hắn kinh ngạc nhìn ví tiền của An Ca trong tay mình, “… Ủa?!”

An Ca đứng sau lưng hai vệ sĩ, nhìn hắn cười nói, “Báo cảnh sát đi.”

Điêu ca giơ ví tiền lên, mắng to, “Trời má, mày dám hãm hại tao!”

Rồi đột nhiên nhớ tới tiền án của mình, cùng tin nhắn liên lạc với Trình Quý Hạo, trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch, “Không, không, không thể báo cảnh sát…”

Anh đại ca vệ sĩ hành động rất nhanh, khi thấy Điêu ca giơ tay lên, cho là hắn định ra tay với An Ca, liền thành thạo giơ chân đá vào bụng Điêu ca.

Điêu ca đau đớn nhăn nhó mặt mày, khom người ôm bụng, “Đ* má!”

Mà giây kế tiếp, anh vệ sĩ nhạy bén giữ cánh tay Điêu ca, dùng sức bẻ về sau. Tiếng xương bị bẻ “răng rắc” vang lên, sau đó là tiếng hét thảm thiết của Điêu ca, thân thể to lớn quỳ rạp xuống đường đi.

Một vệ sĩ khác nhặt ví tiền lên đưa cho An Ca, nói, “Thiếu gia, ví tiền của anh.”

Rồi gọi 110, “Alo, chào đồng chí cảnh sát, chỗ này vừa bắt được một tên trộm ví, vị trí là số ba, đại lộ Liên Liên Thành…”



Đầu đinh nghe theo lời phân phó của Điêu ca, vẫn luôn núp dưới tàng cây chụp lén tiểu thiếu gia và Điêu ca chung một khung hình.

Mà lúc này thấy Điêu ca bị vệ sĩ đánh đè dưới đất, sợ run lên xém nữa làm rớt điện thoại.

Hắn nào dám chạy tới hỗ trợ, cất điện thoại định bỏ trốn.

Kết quả mới xoay người đã thấy một người đàn ông chắn trước mặt.

Người đàn ông này mặc âu phục, thân hình cao ráo, gương mặt anh tuấn, lạnh lùng. Rõ ràng nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh nhạt, nhưng đầu đinh lại cảm thấy khí thế bức người tới nghẹt thở.

Hắn vốn đã chột dạ, lại bị Cố Sâm nhìn như vậy hai chân liền mềm nhũn, cũng không dám chạy.

Đôi mắt Cố Sâm u tối, giọng nói trầm xuống, “Chụp cái gì đấy, mở lên.”

“Tôi, không… không có gì.”

Đầu đinh theo bản năng giấu điện thoại ra sau, nhìn dáng vẻ không nhúc nhích của Cố Sâm, trong đầu nổi lên hy vọng có thể chạy thoát.

Hắn xoay người, co chân bỏ chạy.

Nhưng Cố Sâm nhanh hơn hắn, trong nháy mắt hắn xoay người đã đá lên đầu gối đầu đinh.

Đầu đinh kêu “A!” một tiếng đau đớn, té xuống đất, lăn qua lăn lại mấy vòng mới dừng.

Đau, đau quá!

Xương đầu gối hình như đã gãy, không thể chống nổi sức nặng của cơ thể, khiến hắn không đứng dậy nổi.

Nhưng đã đau như vậy, người đàn ông đá hắn vẫn là dáng vẻ không hoảng không vội, từ trên cao nhìn xuống. Đôi mắt trầm tĩnh, tựa như biết hắn là con mồi có giãy dụa cỡ nào đi nữa cũng không thể chạy thoát.

Hắn ôm đầu gối đau nhức, gần như muốn khóc, “Anh… anh muốn làm gì?”

Giọng nói của Cố Sâm dửng dưng, “Biết điều đi, chịu đau một chút. Hiểu không?”

Lời uy hϊếp lạnh lùng, còn có một chút đầu độc. Khiến đầu đinh hiểu mình không chỉ phải biết điều, mà còn nếu khai thiếu một điều cũng sẽ bị tội. Muốn giở trò chạy trốn thì chỉ có đường chết.

Hắn vốn còn nhỏ, còn chưa học hết cấp hai đã đi theo Điêu ca lăn lộn trong xã hội. Bình thường rất sợ Điêu ca, bởi vì không nghe lời sẽ bị mắng.

Nhưng bây giờ hắn thấy người đàn ông này còn đáng sợ hơn Điêu ca mấy trăm lần, nếu cố ý không nghe lời sẽ bị hành hạ tới chết.

“Tôi… tôi biết sai rồi.” Đầu đinh không dám hy vọng chạy trốn xa vời nữa, giọng nói nức nở cầu xin tha thứ, “Sau này tôi sẽ thay đổi, sau này nhất định sẽ không làm chuyện xấu nữa.”

Cố Sâm hỏi, “Gửi hình cho ai?”

“Trình tiên sinh.”

“Rất tốt.” Cố Sâm khen ngợi nói, lại hạ tầm mắt nhàn nhạt nhìn hắn, “Trông cậu chắc là chưa trưởng thành? Vậy thì không giống tên kia, cậu còn cơ hội để sửa đổi. Hiểu không?”

Cố Sâm thong thả nhả từng chữ. Nhưng lại có thể làm người ta hiểu hàm nghĩa trong giọng nói của hắn.

Đầu đinh ngơ ngác nhìn Cố Sâm, đúng vậy, mình còn chưa 18, có thể đàng hoàng sửa đổi, sau này có cơ hội làm lại từ đầu. Với lại chuyện này hắn cũng không tham gia quá nhiều, đều là Điêu ca bọn họ làm thôi.

Cố Sâm nhìn đầu đinh bằng ánh mắt u ám, “Lát nữa gặp cảnh sát, biết phải nói thế nào rồi chứ?”

“Dạ… biết.” Đầu đinh ngây ngô nhìn hắn, gật đầu liên tục.

Hai vệ sĩ chế phục Điêu ca đang chờ cảnh sát tới, An Ca xoay đầu thấy Cố Sâm cùng thằng nhóc đầu đinh nằm dưới đất đang sắp khóc đến nơi.

Trên người đầu đinh dính đầy bụi đất, ôm chân chật vật chịu không nổi.

Cố Sâm vẫn chỉnh tề như buổi sáng rời khỏi nhà, hai tay đút vào túi thẩm vấn đầu đinh. Tư thế giống như một con mèo rảnh rỗi, chơi đùa con chuột để gϊếŧ thời gian.

An Ca xách bốn ly trà sữa, lấy ra một ly đưa cho Cố Sâm, “Đây là đồng bọn? Anh bắt được rồi?”

Cố Sâm nhận lấy ly trà sữa, “Ừ.” một tiếng.

An Ca nói, “Vẫn là anh lợi hại, nếu không thì đã để lọt lưới một người rồi.”

Cố Sâm liếc nhìn hắn một cái, “Lợi hại? So với vị vệ sĩ tám múi kia của cậu?”

An Ca cười đùa tâng bốc, “Vẫn là Cố tổng bản lĩnh hơn.”

Cố Sâm hừ một tiếng, cau mày giáo huấn, “Cậu quá ẩu! Vừa rồi tại sao lại xuống xe? Có biết nguy hiểm cỡ nào không? Hôm nay may mắn chỉ là mấy tên côn đồ cắc ké, nếu là…”

“Tôi cũng không thể cứ bị động ngồi chờ, chẳng hiểu nổi sao cứ bị theo dõi thế được.” An Ca cắt ngang, “Anh nhìn đi, tôi vừa xuống xe đã giải quyết được chuyện luôn rồi. Nếu không sau này để lại hậu hoạn, với lại…”

Hắn cười nói, “Còn có anh bên cạnh nữa mà?”

Cố Sâm nhìn tiểu thiếu gia không hề có một chút cảnh giác mà chẳng biết làm sao.

Rõ ràng khoảng thời gian này mấy lần bị người ta theo dõi, nhưng cũng không có một chút sợ hãi. Hai ông bà rốt cuộc làm sao dạy dỗ ra một tiểu thiếu gia luôn được nuông chiều, mà vào thời khắc mấu chốt còn tự lấy mình ra mạo hiểm thế này?

Xa xa có tiếng còi xe cảnh sát vang lên, cách bọn họ càng ngày càng gần.

An Ca cầm ly trà sữa cụng vào ly của Cố Sâm, “Nào, chúc mừng chúng ta bắt được người xấu.”

Dùng trà sữa? Xem như người sai vặt mà chúc mừng?

Cố Sâm nghĩ trong đầu, vẫn cầm ly trà sữa uống một miếng.

Rồi ghét bỏ lấy xuống: Quá ngọt.

An Ca uống một ngụm, vui vẻ nói, “Uống ngon ghê, lạnh thế này uống cái này đúng là ấm người. Uống miếng nữa đi.”

Cố Sâm không biết làm sao, lại đưa lên uống thêm một ngụm.



Sau khi cảnh sát đến, nhìn thân phận hai người cũng biết chuyện này không đơn giản chỉ là trộm ví tiền. Cộng thêm trước đó An thiếu gia bị hai chiếc xe theo dõi, cho nên bọn họ cũng cẩn thận xử lý hơn.

Không hỏi nhiều, cảnh sát đưa thẳng người về đồn.

Bầu không khí thẩm vấn rất căng thẳng, phía cảnh sát khá đông người. Nhưng Điêu ca vẫn giãy dụa nói mình chỉ đi mua trà sữa, bị An Ca vu khống.

Mà đầu đinh ở phòng kế bên, đã lấy chuyện Trình Quý Hạo ủy thác bọn họ tông xe An Ca ra nói, còn có chuyện bọn họ gắn biển số giả theo dõi An Ca, cùng với chuyện muốn dùng An Ca uy hϊếp Trình Quý Hạo đòi tiền, toàn bộ đều khai hết.

Cảnh sát lúc này mới phát hiện tính nghiêm trọng của sự việc, nhưng trước khi lấy được bằng chứng thì sẽ không công bố ra ngoài, chẳng qua âm thầm điều tra liên lạc giữa Trình Quý Hạo và Điêu ca. Nhưng vẫn mau chóng thông báo cho Tề Tĩnh và An Thừa Lâm.

Lúc An Ca và Cố Sâm rời khỏi đồn thì cũng đã trưa.

Mùa đông vào cuối năm, trời rất mau tối, không thấy ánh mặt trời, gió rét xào xạc thổi lá khô rơi xuống.

An Ca ngẩng đầu nhìn bầu trời, thở một hơi thật dài thư thái.

Hôm nay hai người kia bị bắt, Trình Quý Hạo coi như xong.

Hắn may mắn loại bỏ đi một kẻ thù ở thế giới không thuộc về hắn, hơn nữa còn loại đi một con rắn độc nhìn chằm chằm An gia. Ít nhất, An Thừa Lâm và Tề Tĩnh sẽ không có cái kết bi thảm như trong tiểu thuyết.

Nhưng mà, còn mình thì sao?

Hắn nhìn Cố Sâm bên cạnh — Nam chính trong tiểu thuyết. Chỉ cần không đắc tội người này, an ổn vượt qua hợp đồng một năm thì chắc đại khái cũng sống nổi ở thế giới này đi.

Tiểu thiếu gia thân thể gầy gò đứng trong gió, bóng lưng ngước nhìn bầu trời trông rất cô đơn.

Sau khi Cố Sâm biết được lời khai của đầu đinh rồi, ngoại trừ cảm khái hai ông bà nuôi một con chó sói ra, còn có một chút đau lòng.

Trình Quý Hạo trăm phương ngàn kế sống ở An gia nhiều năm, An Ca đã sống như thế nào, trên lưng mang bao tiếng xấu, cũng là nhờ ‘công lao’ của Trình Quý Hạo.

Một người mà tiểu thiếu gia gọi là anh bao nhiêu năm qua, thật ra lại là con rắn độc muốn hãm hại hắn và người nhà hắn, là có cảm nhận thế nào mới đột nhiên khiến hắn trưởng thành, hiểu chuyện?

Cố Sâm đi tới, nhẹ nhàng nắm cổ tay An Ca, chậm rãi nói, “Đừng buồn, sau này sẽ gặp người tốt hơn.”

An Ca: ???

Tui buồn bao giờ?

...

Trình Quý Hạo bị cảm càng ngày càng nặng, lên cơn sốt cả người đau nhức, cổ sưng tới uống nước cũng khó khăn.

Đã uống thuốc, nhưng vẫn không thấy khỏi.

Hắn mở điện thoại lên, nhìn tin nhắn của Từ Lỗi: Quý Hạo, cổ phiếu của anh chuyển nhượng, tôi vẫn là mua không được!

Rồi thấy tin nhắn uy hϊếp của Điêu ca: Trình tiên sinh, hôm nay chúng tôi sẽ đi gặp An thiếu gia, cụ thể tôi nói cái gì, thì phải xem anh thế nào.

Hắn ném điện thoại đi, lửa giận bùng lên, cổ họng càng đau hơn.

Hắn muốn trở về thành phố S, muốn tự mình giải quyết mấy chuyện này.

Hắn còn phải về An thị, để An Ca ngu xuẩn lộ nguyên hình trước mặt mọi người, nhận lấy sự giễu cợt.

Hắn còn phải về biệt thự của An gia, nơi quỷ quái này, một ngày cũng không muốn ở nữa!

Chẳng qua là, hắn làm sao nói với An Thừa Lâm mình muốn về nhưng cũng không làm ông thất vọng?

Nói mình bị cảm để ông thấy lo lắng?

Hắn lại khó khăn xuống giường, nhặt điện thoại lên. Đang muốn gọi cho An Thừa Lâm thì điện thoại reo lên.

An Thừa Lâm gọi điện cho hắn.

Tới Nam Hồ đã nhiều ngày, đây là lần đầu tiên ông gọi cho hắn.

Trình Quý Hạo bắt máy, “Chú An.”

Giọng nói khàn đặc, yếu ớt.

An Thừa Lâm ngừng một hồi, mới chậm rãi hỏi, “Con bị bệnh?”

Trình Quý Hạo ho khan mấy tiếng, nói, “Dạ, con ở không quen nên bị bệnh, uống thuốc cũng không thấy khỏi. Hôm qua sốt cao quá nên con xin nghỉ không tới công trường.”

Hắn tự trách nói, “Là do thân thể con không khỏe, nếu làm trễ nãi công việc, thật không có cách nào khai báo với chú An.”

“Không sao.” An Thừa Lâm nói, “Công việc có thể bỏ xuống, sức khỏe quan trọng.”

Là quan tâm, nhưng giọng thì không có cảm xúc. Không giống như ngày trước, ân cần lo lắng.

Trình Quý Hạo trầm xuống, có phải lão Diêu đã âm thầm báo cáo với An Thừa Lâm, nói hắn làm việc không giỏi nên làm ông thất vọng?

An Thừa Lâm nói tiếp, “Lát nữa chú bảo lão Diêu phái hai người tới chăm sóc con, con cứ ở trong phòng đừng ra ngoài. Chú còn phái người tới Nam Hồ đón con về, bây giờ mới đi thì chắc tối mới tới.”

An Thừa Lâm nói chậm rãi rõ ràng, “Con đi cùng bọn họ về nhà, dì Tĩnh và bác sĩ sẽ lo cho con.”

Trình Quý Hạo vừa mới trầm xuống liền vui vẻ trở lại, quả nhiên An Thừa Lâm thấy hắn bị bệnh sẽ đối xử tốt với hắn.

Lần này trở về, hắn muốn ở mãi tại An gia.