Phiên ngoại 4

Mấy hôm nay Cố Sâm rất thấp thỏm.

Bởi vì sắp đến ngày hết hạn của hợp đồng hôn nhân.

An Ca đã nói với hắn, tới ngày kết thúc hợp đồng, An Ca muốn bắt đầu lại với hắn.

Kết cục thảm hại tự mình trồng thì phải tự mình gánh vác, cho nên An Ca muốn như thế nào Cố Sâm cũng chiều theo.

Hắn chỉ sợ một khi chia cắt, hắn không tìm lại được thì phải làm sao?

Cưới rồi có thể đừng chia xa nữa không?

Cố Sâm run sợ, mỗi ngày đều nhìn sắc mặt của An Ca, muốn nghe đối phương nói ý kiến về thời hạn của hợp đồng sắp đến.

Nhưng mà An Ca không hề đề cập tới, mỗi ngày cần làm gì thì làm đó, chẳng nói gì làm Cố Sâm rất sợ hãi.

Hết lần này tới lần khác hắn lại có ngay cuộc họp quan trọng ở nước ngoài vào đúng thời gian này, không thể ở cạnh An Ca bầu bạn.

Ngày mai đã đến hạn, tâm trạng của Cố Sâm không yên.

Hắn nhìn khung chat của cả hai trong điện thoại, tin nhắn cuối cùng gửi cho An Ca là vào năm tiếng trước, An Ca vẫn chưa trả lời.

Bây giờ ở thành phố S là ban ngày, tại sao An Ca không trả lời tin nhắn, An Ca đang làm gì?

Chẳng lẽ là đang chuẩn bị để ly dị?!

Cố Sâm nhíu mày, trong lòng nóng nảy bất an.

“Cố tổng, đây là bộ vest ngày mai sếp phải mặc trong cuộc họp.” Trợ lý đi tới cầm bộ vest treo lên giá cho hắn, nói, “Ngày mai còn một buổi tranh xí nghiệp, tối nay sếp ngủ sớm một chút đi.”

Cố Sâm trầm tư một lúc, hỏi, “Chuyến bay sớm nhất về thành phố S là mấy giờ?”

Trợ lý nghe lệnh liền lên mạng tìm chuyến bay, “Một tiếng sau có một chuyến, là chuyến cuối cùng của ngày hôm nay.”

Cố Sâm lấy áo khoác đi ra ngoài, nói với trợ lý, “Bây giờ ra sân bay, tôi lái xe, cậu đặt vé liền cho tôi.”

Trợ lý kinh ngạc, “Nhưng Cố tổng, ngày mai sếp còn một cuộc họp mà?”

“Thông báo cho phi cơ riêng của Cố gia, tôi gặp An Ca xong lập tức lên đường.” Cố Sâm phân phó.

Trợ lý còn muốn khuyên nhưng khi nghe tên An Ca lập tức ngậm miệng.

Ở trong lòng Cố Sâm, không có ai quan trọng hơn vị thiếu gia này cả.



Sáu tiếng sau, máy bay đáp xuống thành phố S.

Thời gian đúng lúc là tám giờ tối, cũng là thời gian An Ca đã tan việc.

Cố Sâm vội vàng chạy về nhà, không kịp thay giày, chạy chân đất lên phòng.

Ngay cả dì Vương ra mở cửa cho hắn nói gì hắn cũng không nghe thấy, chạy thẳng lên phòng ngủ, mở cửa phòng gọi, “An Ca!”

Trong phòng tối om, không gian yên tĩnh.

Cố Sâm giật mình, lập tức bật đèn, “Bụp” một tiếng, căn phòng sáng lên.

Trong phòng ngủ rộng rãi, không một bóng người.

Bàn làm việc trống trải, giường xếp chăn chỉnh tề.

Đừng nói là An Ca, ngay cả mùi hương quen thuộc cũng không thấy đâu.

Cố Sâm ngừng thở, hắn sợ run mấy giây chạy qua phòng cũ của An Ca, đẩy cửa vào.

Trong phòng cũng tối om, mở đèn lên, trống rỗng.

Cố Sâm hơi run lên: An Ca đi đâu rồi?

Hắn hoảng loạn, muốn mau chóng xác nhận, bước nhanh vào phòng An Ca, mở tủ quần áo.

Vali không có ở đây.

Mấy bộ vest thường mặc lẫn cà vạt cũng chẳng có.

Laptop trên bàn cũng không còn.

Điện thoại thường cắm sạc pin cũng không thấy.

Trong đầu Cố Sâm “Ong” một tiếng, trắng phau.

An Ca đi rồi.

Bởi vì hợp đồng đã hết hạn.

Dì Vương bưng trà đi lên, thấy gương mặt hốt hoảng của Cố Sâm thì ngạc nhiên hỏi, “Cậu chủ, cậu tìm An thiếu gia?”

Cố Sâm hỏi, “An Ca đâu rồi, cậu ấy đi lúc nào?”

Giọng nói trầm trầm kiềm chế, giống như mây đen kéo tới trước cơn bão.

Dì Vương lui ra sau hai bước, cẩn thận giải thích, “An thiếu gia này dạo này công ty bận rộn, khoảng thời gian này dọn vào công ty ở, bốn ngày rồi không có về.”

“Cậu ấy ở công ty?” Cố Sâm ngạc nhiên hỏi.

“Vâng, trước… cậu chủ!”

Dì Vương còn chưa nói xong đã thấy Cố Sâm chạy vụt đi.



Nửa tiếng sau, một chiếc xe màu đen sang trọng thắng một cái két trước An thị.

Cố Sâm bước xuống xe, “Rầm” một tiếng đóng cửa.

Người đàn ông cao to đứng trước tòa cao ốc vắng vẻ, ngẩng đầu nhìn lên. Trên đỉnh tòa nhà có một phòng vẫn còn sáng đèn.

Nơi đó là văn phòng của An Ca.

Sau khi An Ca vào hội đồng quản trị, hắn có một phòng làm việc riêng có cả phòng ngủ. Trong phòng có trang bị đầy đủ, có thể cung cấp nơi ở cho hắn trong mấy ngày bận rộn.

Nhưng bây giờ, An Ca thật sự bận rộn hay là vì muốn ly dị với mình nên mới dọn tới đây ở tạm?

Cố Sâm cầm điện thoại, run run bấm gọi cho An Ca.

Sau mấy tiếng reng, giọng nói hơi khàn khàn của An Ca vang lên, “Cố Sâm? Trễ vậy rồi anh còn gọi cho em, có chuyện gì thế?”

Hô hấp của Cố Sâm ngừng lại một lúc, hắn lấy lại bình tĩnh, dùng tông giọng ngày thường nói, “Anh, anh đang ở dưới công ty của bé… Anh muốn gặp em.”

“Cái gì?!”

An Ca giật mình nói to, kinh ngạc hỏi, “Sao anh lại về? Chẳng phải anh nói mấy ngày nữa mới về sao? Họp xong hết rồi?”

“Vẫn chưa, nhưng anh nhớ em.” Cố Sâm nói.

“Hả?!” An Ca đang ngồi trong phòng xử lý công việc, nghe Cố Sâm nói vậy hắn liền ném con chuột đi, đi ra cửa kính nhìn xuống.

Ngay cả đèn đường sáng chói cũng không thể rọi tới nơi cách đó 100m, ở đó hình như có một chiếc xe màu đen đang đậu, bên cạnh là một người đàn ông đang đứng.

Hòa nhập vào trong đêm tối, không thể thấy rõ.

Người đàn ông kia ngẩng đầu, hình như thấy hắn nhìn xuống nên vẫy tay chào.

An Ca hết hồn, trong phòng làm việc yên tĩnh cộng thêm là ban đêm, rất dễ cảm thấy đây là ảo giác.

“Anh đứng bên dưới thật?” Hắn khó tin hỏi.

Cố Sâm lần nữa vẫy tay, “Là anh, anh thấy em nè.”

An Ca bước nhanh ra ngoài, vội vàng bấm thang máy, hỏi, “Chưa họp xong anh đã về? Vậy anh có đi nữa không?”

“Chín tiếng nữa còn một cái, anh có hai tiếng, sau đó lên phi cơ của Cố gia quay lại đó.” Cố Sâm giải thích.

“Hai tiếng?!” An Ca theo bản năng nghĩ có chuyện gì xảy ra, lo lắng hỏi, “Anh tranh thủ thời gian quay lại, có phải gặp chuyện gì không?”

Cố Sâm giống như muốn nói gì nhưng lại nuốt vào, chậm chạp nói, “Không có gì, chỉ là… anh, anh muốn gặp em thôi.”

“Anh…” An Ca bị câu này của Cố Sâm chọc giận, thật không biết làm sao.

Chỉ để gặp mình mà ngồi máy bay sáu – bảy tiếng về đây, gặp hai tiếng rồi lại sáu – bảy tiếng bay đi.

Cố Sâm đã bị biếи ŧɦái mà còn bị điên nữa.

An Ca cúp điện thoại, vội vàng đi thang máy xuống dưới.

Mấy phút sau, thang máy đến tầng một.

An Ca dùng thẻ mở khóa, cửa kiếng liền mở ra.

Gương mặt mệt mỏi, dáng vẻ phong trần của Cố Sâm xuất hiện trước mặt.

Người đàn ông cao lớn mặc bộ vest màu đen hòa vào trong đêm tối, đôi mắt đen láy nhìn An Ca.

Ước chừng xa cách lâu ngày, mặt đối mặt thế này làm hốc mắt An Ca đột nhiên nóng lên.

Tất cả lời trách móc đều trôi ngược vào trong.

Cách một tuần gặp lại, hai người chỉ có hai tiếng ở bên nhau.

Hắn không biết làm sao, trong lòng thì giận, nhưng cũng có một chút vui thích bí ẩn, kéo người vào trong.

“Còn hai ngày nữa là anh xong rồi, không thể đợi tới đó rồi về sao? Vì để gặp em hai tiếng mà anh tranh thủ thời gian tới vậy? Anh không nghỉ ngơi cho khỏe còn tranh luận với người ta, Cố tổng từ khi nào lại tự do buông thả như vậy?!”

Cố Sâm im lặng nghe An Ca mắng, nhẹ nhàng nắm tay hắn, “… Tại anh nhớ em.”

Đôi mắt sâu nhìn thẳng vào mắt An Ca, ánh mắt thành thật chất phác.

“Anh…” An Ca một lần nữa cứng họng.

Hắn biết cuộc họp này của Cố Sâm quan trọng đến cỡ nào, căn bản không thể vắng mặt được. Nhưng hai nước cách nhau sáu – bảy tiếng đường bay, Cố Sâm đi như vậy tương đương bằng hai ngày không nghỉ ngơi.

Hắn kéo Cố Sâm vào thang máy đi lên lầu, thở dài, “Chỉ có hai tiếng thì ở phòng em nghỉ ngơi đi. Anh ăn cơm chưa? Có cần em gọi cơm cho anh không?”

Cố Sâm siết chặt tay An Ca, “Không cần, anh chỉ cần gặp em một lúc thôi.”

An Ca bó tay, “Chỉ để… gặp em thôi?”

Khổ cực như vậy, chỉ để gặp mình hai tiếng.

An Ca thật sự không biết phải phản ứng thế nào với cái hành động lý tính vì yêu này của Cố Sâm.

Nhưng hắn căn bản không biết trong lòng Cố Sâm bây giờ đang vui như thế nào.

Tất cả bôn ba mệt mỏi, lo lắng sợ hãi đều biến mất, trong lòng là thích thú không dám biểu hiện ra.

An Ca không nói ly dị với mình, còn lo lắng mình đi đường xa mệt mỏi, quan tâm mình.

Với lại, An Ca đã quên ngày mai đến hạn của hợp đồng.

Cố Sâm giấu đi niềm vui thấy may, lại không dám nhắc nhở An Ca về chuyện hợp đồng.

Sau khi lên phòng làm việc của An Ca, thấy laptop mở cùng chồng tài liệu trên bàn, Cố Sâm cũng đau lòng trách móc, “Em cũng vậy, bận rộn mấy cũng phải về nhà chứ. Anh không có ở đây, em cũng không chăm lo gì cho mình cả. Tụi mình đã nói rồi mà, không có gì quan trọng thì cứ phân phó cho cấp dưới, đừng có ôm hết việc vào người. Em cứ vậy rồi sức khỏe không chịu nổi thì biết làm sao?”

An Ca không muốn cho Cố Sâm biết là, một mình hắn ngủ trên chiếc giường lớn, không có Cố Sâm nên hắn ngủ không được.

Cuộc sống hai người đã lâu, hắn đã sớm quen với sự chăm sóc và dịu dàng của Cố Sâm, đột nhiên mấy ngày không có người ở bên, ngay cả ăn cơm cũng thấy buồn. Không chịu nổi sự nhớ nhung nhưng cũng không dám nói cho Cố Sâm biết.

Vì để làm mình quên đi, An Ca chọn cách vùi đầu vào công việc, dọn tới công ty ở.

Hắn nhìn đi chỗ khác, giải thích với Cố Sâm, “Dạo này em lo một hạng mục mới, nhưng mà đã gần xong hết rồi, định ngày mai về nhà.”

An Ca để Cố Sâm ngồi xuống sô pha, mình thì đứng, hỏi, “Anh uống nước không? Thấy môi anh hơi khô.”

Cố Sâm không đáp, vươn tay nắm tay An Ca, ánh mắt nhìn thẳng đối phương, nhẹ kêu một tiếng, “An Ca…”

An Ca biết đây là tần số của nhu cầu nào đó, cũng là mở đầu cho một câu chuyện nào đó.

Tim hắn đập mạnh hơn, cơ thể như đang kêu gào thức tỉnh ký ức, làn da tê dại, cơ thể mau chóng nóng lên.

Hắn không trả lời, trầm mặc nhìn Cố Sâm ba giây.

Đột nhiên Cố Sâm dùng sức kéo An Ca, An Ca nương theo dựa vào lòng đối phương.

Hôn.

Giống như mạch nước ngầm bên dưới biển sâu, đột nhiên biến thành vòng xoáy, cuốn người vào, chìm xuống đáy biển.

Đêm khuya, trong phòng làm việc sáng ngời, chỉ có tiếng thở của cả hai dây dưa quanh quẩn trong căn phòng.

Hai tiếng sao đột nhiên lại ngắn vậy.

An Ca bị áp đảo lên sô pha, hai tay nắm chặt áσ ɭóŧ của Cố Sâm như tìm chỗ nương tựa.

Áo sơmi màu xám đã xốc xếch đi nhiều, bị kéo từ dưới lên. Cố Sâm một tay đỡ sau lưng An Ca, một tay luồng vào trong áo tìm nơi quen thuộc, đôi môi vẫn quấn lấy nhau như muốn khắc đối phương vào trong cơ thể.

“Cố Sâm…”

Trong hô hấp bất quy tắc phát ra một tiếng kêu run rẩy, giọng điệu như ám chỉ một nhu cầu.

Cố Sâm an ủi, dụ dỗ hắn, “Bé à, anh đến gấp quá không mang đồ theo, dùng tay cho em được không?”

“Trong phòng tắm… có sữa tắm, không đeo cũng được.” An Ca ngập ngừng nói.

“Bé ơi…”

“Phải tranh thủ thời gian.” An Ca vội vàng nói, nghe giống như sắp khóc đến nơi.

“Vậy công việc ngày mai của em thì sao?” Cố Sâm hỏi.

“Đã… xong rồi. Ngày mai em có thể nghỉ ngơi, anh có thể… ác một chút cũng được.”