Hệ thống trao cho Giang Lật quyền lực, biến cậu thành Thiên Đạo, cao cao tại thượng giám sát từng động thái của Úc Hình dưới mặt đất. Nhưng những hành vi của Lục Úc Hình hoàn toàn ngược lại với tưởng tượng của Giang Lật, hắn không có nổi khùng như Giang Lật dự đoán, thậm chí còn điềm tĩnh đến mức có chút bệnh tâm thần.
Giang Lật chết tại hiện trường hôn lễ, mọi người ở đây đều run rẩy không dám nói nhiều, những người ở bên ngoài lặng lẽ rời khỏi tiên cảnh, tất cả đều nghĩ rằng Lục Úc Hình sẽ trút cơn giận lên thế nhân, tàn phá một toà thành hay thậm chí là một quốc gia.
Nhưng Lục Úc Hình lại không trách tội bất kỳ ai, thậm chí ngay sau khi Giang Lật chết, linh hồn của hắn dường như cũng đi theo Giang Lật, quỳ trên mặt đất ôm lấy cậu, cứ lặp đi lặp lại: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi." Sau đó, Lục Úc Hình đuổi tất cả mọi người ra khỏi tiên cảnh và phá hủy nó đến không còn chút gì, chỉ để lại căn phòng mà Giang Lật đã sống, chỉ còn lại hắn và Giang Lật.
Ở một buổi sáng tuyết rơi, trên đỉnh núi trắng xóa được đặt một chiếc ghế dựa, trên ghế là một thiếu niên. Cậu vẫn mặc bộ y phục đỏ năm ấy, nhưng đã mất đi hô hấp. Lục Úc Hình đứng trong cơn tuyết lớn, tuyết rơi đến bạc đầu, hắn ở xa xa nhìn chăm chú Giang Lật, không dám bước lên một bước vì sợ làm phiền sự yên tĩnh của cậu.
Hắn canh giữ bên cạnh Giang Lật chỉ vài năm, nhưng đã cảm thấy không còn chịu nổi nữa, lúc nào cũng muốn đi theo cậu. Không biết đã đứng bao lâu, hắn như hạ quyết tâm, sắc mặt càng ngày càng tệ, run rẩy lấy túi thơm đã sớm mất đi hơi thở ấm áp của cậu từ trong túi áo ra. Lục Úc Hình mở túi thơm, lấy ra quẻ nhân duyên rồi nhìn một cách cẩn thận. Nhưng càng nhìn, thân hình hắn càng không thể đứng vững.
Hắn nhắm mắt lại, cuối cùng là rơi nước mắt. Trên quẻ nhân duyên ghi: [hôm nay cũng như ngày nào, đều thấy người như phu quân] đã bị thay thế bởi ba chữ khác: [ta hận ngươi], từng nét đều mang theo oán hận từ trong xương tủy, mũi đao khắc sâu vào gỗ đến nỗi sắp đâm thủng cả que gỗ. Mảnh vãi bị nhuộm máu của Giang Lật cũng bị tháo xuống, thay vào đó là mảnh vải nhiễm máu từ tim của Lục Úc Hình. Lục Úc Hình chậm rãi đi đến trước mặt Giang Lật, đột ngột quỳ xuống, nước mắt cứ thế tuôn trào làm mờ cảnh vật trước mắt, cũng sắp không thể nhìn rõ thanh niên trước mặt.
"Là ta bị trừng phạt đúng tội, ngược lại làm em khổ cả đời."
Từ khi Giang Lật rời đi, Lục Úc Hình không dám chạm vào Giang Lật dù chỉ một chút, tự nhận mình không xứng đáng với cậu.
"Hạt dẻ, thật xin lỗi." Lục Úc Hình muốn nói yêu Giang Lật, nhưng mỗi lần nói ra từ yêu thì đều tổn thương cậu một lần.
Hắn không xứng đáng yêu Giang Lật, càng không xứng đáng nói yêu cậu. Người đã chết, nói thêm nhiều lời cũng không có ý nghĩa. Lục Úc Hình lấy ra đoản đao rồi nhắm thẳng vào ngực mình, một đao quyết đoán mà đâm khoét sâu, tiếp theo là việc mổ bụng hắn quen thuộc nhất.
Năm đó tổn thương Giang Lật như thế nào thì bây giờ hắn muốn tổn thương chính mình như thế.
Hắn moi ra trái tim của mình, giữ trong tay nhìn một lúc rồi chán ghét ném sang một bên.
Lại đào ra đan điền của mình rồi phá hủy nó đến tận cùng, nhưng hắn vẫn không thỏa mãn, bắt đầu vận công trong người để phản phệ chính hồn phách của mình, Lục Úc Hình muốn hủy diệt thân thể và hồn phách của mình đến không còn một mảnh, không để lại bất kỳ dấu vết nào trên đời này.
"Em không có kiếp sau, ta cũng không cần kiếp sau." Cơ thể của Giang Lật được thần hồn của hắn bảo vệ nên không bị tan biến, nhưng khi Lục Úc Hình tự hủy thì cơ thể cậu cũng bắt đầu hóa thành tro bụi, bị phong sương cuốn đi vô tung vô ảnh.
Nhưng chung quy Lục Úc Hình vẫn không cam lòng, dù ngã xuống đất hơi thở thoi thóp thì hắn vẫn cố gắng vươn tay muốn bắt lấy.
Thân hình tàn tạ của Lục Úc Hình vật vã trong gió tuyết, đuổi theo những góc áo còn tung bay hoặc là đã hóa thành tro tàn, để lại một đường máu sâu cạn không đồng đều. Hắn đuổi theo góc áo mà hắn muốn giữ lại, nhưng cuối cùng tất cả đều như công dã tràng.
Khoảnh khắc khi quay đầu lại, thứ hắn thực sự muốn đã biến mất hoàn toàn.
Đến cuối cùng, Lục Úc Hình vẫn không để lại gì, hắn hủy diệt mình đến mức không còn một mảnh tro tàn.
Là ta thiếu em, tất cả đều trả lại cho em.