Giang Lật giang tay, nhẹ nhàng bâng quơ, làm cho đám hiệp sĩ dưới mắt cậu hận đến ngứa răng, đao kiếm trong tay bọn họ đã chuẩn bị nhắm ngay Giang Lật.
“Ai, con người sống chỉ ba mươi năm, chết rồi lại đầu thai, các người cần gì phải tức giận như vậy?”
Thực ra thân thể của Giang Lật sắp không đứng nổi nữa, nhưng cậu vẫn cắn răng chịu đựng, kiên cường quật dậy để giúp gánh tội thay Lục Úc Hình
“Rất muốn gϊếŧ ta phải không? Động thủ đi.” Giang Lật nhướng mày, ngả ngớn đối diện với người dẫn đầu của đám hiệp sĩ, mắt đào hoa câu lấy ánh mắt của đối phương không rời đi.
Người dẫn đám đầu hiệp sĩ chậm chạp không ra lệnh, thuộc hạ đã không thể nghe Giang Lật nói thêm nữa, “Đừng nghe hắn nói chuyện, các huynh đệ, đánh hắn!”
“Được, mau tới đây.” Giang Lật nhếch miệng cười, hoàn toàn không có chút áy náy mà nhìn thẳng vào đám người, bộ dạng như mình không làm sai bất cứ điều gì.
Một cú đánh thẳng vào vai Giang Lật, khiến sống lưng cậu lập tức cong xuống.
Tay đấm chân đá, đao côn lần lượt mà đến, cậu còn chưa bị xé xác còn phải cảm ơn người dẫn đầu đám hiệp sĩ, hắn nói: “Lưu lại nửa cái mạng, xem như lời cảnh cáo cho sư phụ của hắn.”
Nhưng hiệp sĩ không biết rằng, trước khi còn nửa cái mạng, Giang Lật đã mất nửa cái, cậu sớm đã là nỏ mạnh hết đà.
Trong lúc mọi người đang phỉ nhổ cậu, Giang Lật ngẩng đầu nhìn lên, xa xa thấy sư tôn của cậu, một thân áo bào trắng đứng trên đỉnh núi, vạt áo có vết máu như hoa mai nở trong tuyết, cao ngạo điểm xuyết phong sương.
Hắn khoanh tay mà đứng, rũ mắt, ánh mắt ẩn sau trong hàng lông mi, đen tối không rõ điều gì.
Hắn nhìn Giang Lật, mặt vô biểu cảm.
Giang Lật làm gì, nói gì, tất cả đều thu vào mắt của Lục Úc Hình, hắn đều nhìn thấy hết.
Bộ dáng nhìn xuống từ trên cao của hắn, phảng phất như đang nói với Giang Lật: Ngươi nên căm hận ta.
Giang Lật bị đánh đến thân thể co rút lại, da thịt trên lưng đã bong tróc, cột sống trắng bệt nhô lên cao xuyên qua da thịt, huyết nhục lẫn lộn.
Nhưng khi ngửa đầu nhìn thấy Lục Úc Hình, biểu cảm của cậu ngay lập tức trở nên tự nhiên, phát ra từ trong nội tâm tiếng cười, mắt đào hoa lại cong thành hình trăng non chứa đầy ắp tình yêu, mặt tràn ngập niềm vui khi có thể chết vì sư tôn.
Lục Úc Hình trước tiên dời đi tầm mắt, không vui mà hừ một tiếng, phất tay áo quét đi một mảnh tuyết trắng mơ hồ che khuất thân ảnh của mình.
“Đều dừng tay đi, thay vì lãng phí thời gian ở đây, không bằng đi tìm Lục Úc Hình.”