Chương 1: Ta là lô đỉnh ngoan ngoãn của sư tôn

"Đi làm đi làm!" Hệ thống đưa Giang Lật từ phòng du lịch cảnh biển cao cấp ở Maldives vào hệ thống xuyên nhanh.

Giang Lật là nhân viên sắm vai nam phụ hèn mọn thâm tình trong Cục Mau Xuyên, chuyên môn sắm vai làm "liếʍ cẩu" và đá kê chân cho nam chính, đối xử tốt với nam chính một cách vô điều kiện, còn tự cảm động chính bản thân mình; sau đó chờ đợi nam chính không cần cậu nữa, đá cậu một cước, thế là hoàn thành nhiệm vụ.

Giang Lật dụi dụi mắt, "Lần này là nhiệm vụ gì?"

"Vai ác sư tôn và đồ đệ oán hận sư tôn, cậu sẽ sắm vai làm đồ đệ." Hệ thống vỗ vỗ vai cậu, dùng ánh mắt thương hại, "Yên tâm, nhiệm vụ lần này không lâu đâu, cậu đi qua thế giới đó không bao lâu liền bị sư tôn bắt đi luyện đan rồi hồn phi phách tán."

Giang Lật mỉm cười.

Cậu còn chưa kịp thấy nam chính mà mình phải theo đuổi, thế giới còn chưa kịp xuyên qua, đã bị tiết lộ kịch bản về cách mình sẽ chết, hệ thống có biết lễ phép không vậy?

"Tại sao tôi lại là đồ đệ lòng mang oán hận? Nói chi tiết rõ ràng một chút."

Hệ thống lật lật cuốn giả thiết của thế giới, "Cậu là đồ đệ của một sư tôn tu tà đạo, thiên tính lạnh lùng, gϊếŧ người vô số, bị thế nhân thóa mạ và truy gϊếŧ. Nhặt cậu làm đồ đệ là vì cậu là tiểu yêu tinh, linh khí dư thừa, lại còn là thể chất làm lô đỉnh tốt nhất. Quan trọng nhất là thiên kiếp của hắn sắp đến, hắn tính bắt cậu làm lò luyện đan để tránh né thiên kiếp."

Cậu sở dĩ làm liếʍ cẩu của hắn, là vì lúc cậu tu thành tinh bị nhân loại làm bị thương, là tra công sư tôn cứu sống cậu, nên cậu đối với sư tôn là tuyệt đối phục tùng và nghe lời, vì hắn là ân nhân cứu mạng của cậu.

"Kết cục là khi cậu tưởng mình và sư tôn là chân ái, hắn một kiếm mổ tim cậu, lấy đi cổ trùng đã nuôi dưỡng ở trong tim cậu từ trước, đồng thời còn rút cạn linh khí của cậu, rồi đánh tan hồn phách, phòng ngừa cậu sống lại trả thù hắn ta."

Giang Lật nhanh chóng nhập vai, suy nghĩ như một liếʍ cẩu: "Tôi làm gì có thể hận hắn, hắn đã cứu tôi, tôi lấy mệnh trả cho hắn thì có vấn đề gì sao?"

"Không có vấn đề!" Hệ thống đưa cho cậu một viên thuốc, "Thuốc này sẽ che chắn cảm giác đau đớn, bảo vệ cho hồn phách của cậu không tan biến, dù sao bị mổ tim làm lò luyện đan là cực kì đau đớn."

Nói xong hệ thống nhanh như chớp chạy mất, để lại Giang Lật cầm viên đan dược, trong gió tự một mình cảm thấy hỗn loạn.

Nếu đau đến mức hệ thống phải chủ động phát đạo cụ, điều này làm Giang Lật có chút không rét mà run về cách c.hết của chính mình.