Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Nam Phụ Độc Ác Gả Cho Phản Diện Tàn Tật

Chương 24

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lệ Phần nhìn Sở Trần với ánh mắt dò xét.

Sở Trần từ từ mặc quần áo, quay lưng về phía Lệ Phần, đôi chân thẳng tắp, nhìn vừa thon vừa dài.

Ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ tình cờ bao trùm lấy cơ thể của Sở Trần, làn da của cậu tiếp xúc với ánh nắng thì càng trở nên mờ ảo, thậm chí cả mái tóc cũng phát sáng, tạo cho người ta một cảm giác đẹp như một thiên thần

Lệ Phần khẽ hừ một tiếng.

Dường như nghe thấy giọng nói của anh, Sở Trần đột nhiên quay đầu lại, Lệ Phần lập tức thu hồi lại biểu cảm vừa rồi, để lộ ra dáng vẻ thơ ơ thường ngày của Lệ Nhiên.

Sở Trần nhíu mày, nhìn người ở trên giường: “Anh không thoải mái sao? Có phải là sắp phát tác không?”

“Không phải.” Lệ Phần nói.

Sở Trần: “Ừm, vậy thì mau đứng dậy đánh răng rửa mặt rồi mặc quần áo đi. Đừng để ba mẹ đợi lâu. Hay là … anh muốn em giúp anh mặc đồ?”

Câu nói sau cùng kia được Sở Trần nói rất chậm.

Âm cuối còn hơi khàn khàn, rất có tính mời gọi, lông mày cậu nhướng lên, dáng vẻ rất quyến rũ.

Lệ Phần: “… Không cần.”

Anh không khỏi nghĩ rằng, hóa ra những lúc mình không có ở đây, Sở Trần và Lệ Nhiên đều làm mấy chuyện thế này. Chẳng trách gần đây Lệ Nhiên vui đến quên cả trời đất, không chịu nhường cơ thể cho mình…

Có điều, lần này anh xuất hiện một cách khó hiểu, không hề đúng lúc chút nào. Cho nên hiện giờ chỉ có thể tạm thời đóng giả làm Lệ Nhiên, bằng không nghe thấy những lời mà Sở Trần nói lúc trước, anh đã mắng cho Sở Trần một trận rồi.

Cũng hy vọng hôm nay Sở Trần sẽ tiết chế hơn, không động tay động chân nữa

Sở Trần dường như không hề phát hiện Lệ Nhiên đã biến thành Lệ Phần.

Cậu ngâm nga một bài hát trong miệng, vui vẻ đi xuống lầu, tìm Tɧẩʍ ɖυ và Lệ Duệ Đạt nói chuyện trước: “Ba mẹ, ba mẹ đến rồi sao. Hay là hôm nay ba mẹ ở lại ăn cơm trưa đi! Ba mẹ muốn ăn cái gì? Hôm qua con mới mua một con cá, vẫn còn rất tươi…”

Tɧẩʍ ɖυ cố ý làm vẻ mặt nghiêm túc, hỏi: “Con không có chuyện gì muốn nói với mẹ hay sao?”

Sở Trần chớp chớp mắt: “Làm sao vậy ạ?”

Tɧẩʍ ɖυ chất vấn: “Không phải là con không biết chứng bạo loạn tâm thần này đáng sợ thế nào. Tại sao đã đồng ý với mẹ là ra ngoài ở rồi mà lại quay về đây thế hả? Khi đó tinh thần của Nhiên Nhiên không tỉnh táo, ngộ nhỡ thật sự làm con bị thương…”

Sở Trần biết rõ Tɧẩʍ ɖυ là muốn tốt cho mình, nên mỉm cười trấn an nói: “Mẹ, mẹ không cần lo lắng đâu, con tự biết chừng mực mà, Nhiên Nhiên cũng sẽ không làm hại con đâu. Hơn nữa, con có một tin tốt nói với mẹ, đêm qua Nhiên Nhiên không hề bị phát bệnh.”

Tɧẩʍ ɖυ và Lệ Duệ Đạt đều sững sờ.

Sao cơ?

Không hề xảy ra bạo loạn tâm thần?

Sao có thể có chuyện này được?

Chỉ cần có vấn đề về tinh thần, sau khi phát bệnh lần đầu tiên, bệnh nhân sẽ liên tục phát bệnh với tần suất rất đều đặn. Thời gian này, Tɧẩʍ ɖυ đã tham khảo rất nhiều tư liệu, tuyệt đối sẽ không sai!

Sao có thể...

Đồng tử của Tɧẩʍ ɖυ giãn ra, bà đứng dậy bật.

Ánh mắt của bà chuyển hướng về phía Lệ Phần đang khoan thai đi từ trên lầu xuống, nóng lòng muốn nghe được câu trả lời từ chính miệng của con trai bà: “Nhiên Nhiên, mẹ vừa nghe Tiểu Trần nói, tối hôm qua con không hề phát tác bạo loạn tâm thần?”

Lệ Phần liếc nhìn Sở Trần: “Vâng.”

“Vậy bây giờ con cảm thấy thế nào? Cơ thể có chỗ nào khó chịu không? Tinh thần có chỗ nào không thoải mái không?” Tɧẩʍ ɖυ ân cần hỏi: “Chuyện hôm qua rốt cuộc là như thế nào? Tại sao lại có thể làm chậm lại được?”

Hàng loạt câu hỏi được đưa ra.

Lệ Phần: “...”

Anh nào biết ngày hôm qua đã xảy ra những gì!

Là một nhân cách có sức mạnh tinh thần cấp S, Lệ Phần không cần làm nhiều, chỉ cần xuất hiện lúc nào cần đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ thôi.

Mấy năm trước, Lệ Phần có một băng nhóm nhỏ ở bên ngoài, hầu như cả ngày anh đều xuất hiện, nhưng từ khi không thể tiếp tục kiểm soát được thế giới tinh thần, sau khi bạo loạn, vẫn luôn là Lệ Nhiên kiểm soát thân thể.

Thường ngày, Lệ Phần thường xuyên ở trong trạng thái ngủ say, hoàn toàn không thể nhìn thấy những gì đang xảy ra bên ngoài.

Còn lần này anh xuất hiện cũng không phải anh chủ động cướp đoạt quyền khống chế cơ thể, mà vì nhân cách chủ là Lệ Nhiên đã biến mất một cách không thể giải thích được.

Bất luận Lệ Phần kêu gọi thế nào, Lệ Nhiên đều không xuất hiện.

Liệu sự ra đi của Lệ Nhiên có liên quan đến việc trì hoãn phát tác của chứng bạo loạn tinh thần này không?

Lệ Phần vừa nghĩ vừa quay đầu nhìn về phía Sở Trần: “Để cậu ấy nói đi.”

Sở Trần liếc nhìn Lệ Phần một cái, chậm rãi kể lại chuyện tối hôm qua: “Thì cứ như vậy thôi ạ, con cũng không có cảm giác gì đặc biệt. Về sau con thấy Lệ Nhiên vẫn rất bình thường nên dứt khoát đưa anh ấy trở về phòng trong để đi ngủ.”

Tɧẩʍ ɖυ: “…”

Lệ Duệ Đạt: “…”

Cả hai không ngờ rằng Sở Trần lại… trực tiếp trói Lệ Nhiên vào xe lăn khi anh phát chứng bạo loạn tâm thần. Tuy rằng có chút đau đớn, nhưng xem ra đây quả thực là một cách tốt để ngăn Lệ Nhiên tự làm hại bản thân.

Tɧẩʍ ɖυ không yên tâm về Lệ Nhiên, cầm túi xách lên, nói: “Mẹ dẫn Nhiên Nhiên đi kiểm tra thử xem thế nào. Đề phòng có chuyện gì xảy ra, Nhiên Nhiên đột nhiên tiến vào trạng thái bạo loạn tâm thần làm người khác bị thương, vậy cũng sẽ không tốt.”

Sở Trần gật đầu: “Vâng, thế thì con không đi nữa. Con ở nhà nấu cơm cho mọi người, đến lúc trở về là có cơm nóng ăn luôn.”

“Được.”

Mọi người đều đồng ý như vậy, khi Tɧẩʍ ɖυ và Lệ Duệ Đạt chuẩn bị đưa Lệ Nhiên đi, Sở Trần đột nhiên gọi một tiếng: “Nhiên Nhiên.”

Lệ Phần dừng lại.

Anh vốn không muốn để ý đến Sở Trần, nhưng nghĩ rằng Lệ Nhiên nhất định sẽ quay đầu lại khi nghe thấy Sở Trần gọi tên mình, nên đành phải quay đầu nhìn về phía Sở Trần.

Sở Trần mỉm cười đi tới hành lang.

Cậu cúi đầu, hai người nhìn nhau, khóe mắt Sở Trần hơi cong lên rồi nở một nụ cười, từ từ tiến về phía trước, đủ thời gian cho Lệ Phần có cơ hội cự tuyệt, nhưng Lệ Phần vẫn giữ im lặng.

Cuối cùng, Sở Trần hôn nhẹ một cái lên môi của Lệ Phần, nói: “Chờ anh mang tin tốt trở về.”

“Ừ.” Lệ Phần nhẹ nhàng đáp.

Tɧẩʍ ɖυ nhìn hai người, mỉm cười hiểu ý, đẩy Lệ Duệ Đạt đi trước.

Sở Trần nói: “Phải rồi, còn một việc mà em cứ quên không nói với anh.”

Lệ Nhiên: “Chuyện gì?”

Sở Trần: “Em thấy anh trai của anh phiền phức quá nên không muốn anh ấy sống ở đây. Anh ấy cũng đồng ý rồi, bảo rằng mấy hôm nữa sẽ dọn ra ngoài, nhưng em vẫn chưa thấy anh ấy đến dọn đồ.”

Lệ Phần: “...”

Lệ Phần nhìn Sở Trần với vẻ mặt kỳ quái.

Tại sao Sở Trần lại đột nhiên nhắc tới mình vào lúc này?

Lệ Phần đột nhiên cảm thấy lời nói dối về “hai anh em sinh đôi” của họ đã bị vạch trần rồi, nhưng Sở Trần lại không coi mình thành “anh trai” mà tiếp tục đối xử với mình bằng giọng điệu như đối xử với Lệ Nhiên...

Hơn nữa, nhìn dáng vẻ của Sở Trần không giống như là đã biết rồi.

Vừa rồi lại còn hôn mình nữa.

Lệ Phần nhìn Sở Trần, vẻ mặt của Sở Trần rất bình tĩnh, để mặc cho anh nhìn.

Một lúc sau, dường như là bởi vì Lệ Phần vẫn chưa trả lời, Sở Trần nũng nịu nói: “Làm sao vậy? Có phải là anh thấy em ích kỷ lắm không, ngay cả anh trai của anh cũng không cho ở cùng?”

Lệ Phần không lên tiếng.

Anh luôn cảm thấy Sở Trần lại sắp sửa nói cái gì đó kỳ quái.

Quả nhiên, Sở Trần nói tiếp: “Nhưng anh trai anh nhìn đáng sợ lắm. Ngộ nhỡ anh ấy nhân lúc anh không ở nhà mà làm gì em… ”

“Được rồi.”

Trong mắt Lệ Phần tràn đầy vẻ thù địch, nhưng nể việc thân phận hiện tại của anh là “Lệ Nhiên”, cho nên cũng không thể nói những lời nói lạnh nhạt với Sở Trần được, chỉ có thể ngắt lời: “Anh phải đi khám sức khỏe trước, không nói với em nữa.”

Lệ Phần điều khiển xe lăn rồi nhanh chóng rời đi.

Sở Trần đứng ở phía sau, cúi người cười sặc sụa.

Sau khi tiễn ba người họ đi, cậu một mình quay vào nhà, đang chuẩn bị làm cơm trưa thì lại nhận được tin nhắn của Sở Nguy Vân.

Sở Nguy Vân: /Vẫn là em trai con lợi hại, nói có mấy lời đã khiến người nhà họ Sở chấp nhận Du Nhiễm! Về sau mọi người chính là người một nhà rồi! Đúng rồi, đầu bếp con thuê về nấu cơm cho Phong Như Vân nấu có ngon không? Ba muốn tìm một người đến nhà nấu tiệc ăn mừng tại nhà! Con đưa cả Hoắc Lăng đến nhé./

Dẫn theo Hoắc Lăng?

Sở Trần nhíu mày: /Chắc là khó đấy, Hoắc Lăng có lẽ sẽ không đến đâu./

Sở Nguy Vân lập tức đánh chữ: /Sao thằng bé lại không đến? Con nói chuyện cẩn thận với người ta xem. Hay là thằng bé không thích con? Nhất định phải đưa Hoắc Lăng đến, đây là vì tốt cho con thôi. Mấy lão già bảo thủ nhà họ Sở đặc biệt thích hóng trò vui của con đấy. Mấy ngày hôm nay xem được các tin đồn về con, bọn họ đều nói con là đồ bỏ đi, ngay chút chuyện này cũng làm không xong, khiến ba tức điên lên được. Con dẫn theo Hoắc Lăng đến để cho bọn họ biết rõ biết rõ, con là người có thể làm được đại sự./

Ồ.

Lời nói này đúng là có tính kí©h thí©ɧ, hấp dẫn người khác hơn trước rồi.

Có tiến bộ.

Ánh mắt của Sở Trần hiện vẻ hứng thú.

Cậu cũng khá có hứng thú với chuyện của ba người Sở Trú, Du Nhiễm và Sở Nguy Vân, đến xem một chút cũng chẳng sao, nhưng lại có điều kiện dẫn theo Hoắc Lăng, khiến cho Sở Trần lại muốn từ bỏ ý nghĩ này.

Cậu thật sự xung khắc với Hoắc Lăng đấy.

Sở Trần dứt khoát không trả lời Sở Nguy Vân nữa, tắt vòng tay rồi tiếp tục nấu cơm.

Nhà họ Sở.

Sở Trú nhìn Sở Nguy Vân, hỏi: “Anh con nói thế nào ạ?”

Sở Nguy Vân cau mày một cái: “Không thấy nó trả lời nữa rồi, có khi nào là đi hỏi Hoắc Lăng rồi không?”

Sở Trú: “Chắc là vậy rồi.”

Hai người ngồi chờ một hồi lâu mà vẫn không thấy Sở Trần hồi âm, Sở Nguy Vân không còn kiên nhẫn nữa nên gọi thẳng cho Sở Trần: “Bên con nói chuyện thế nào rồi?”

Sở Trần nghi ngờ nói: “Nói chuyện gì thế nào?”

Sở Nguy Vân nhíu mày: “Đương nhiên là chuyện ba vừa nói với con đấy! Rốt cuộc là Hoắc Lăng có hay không?”

“Đương nhiên là không rồi.”

Sở Trần điềm tĩnh nói: “ Mai là ngày tốt của ba và dì Du Nhiễm, con dẫn theo Hoắc Lăng đến, không thích hợp lắm đâu.”

“Cái gì mà không thích hợp?” Sở Nguy Vân có chút lo lắng.

Lần trước ông ta muốn mượn chuyện kết hôn của Sở Trần với nhà họ Hoắc để đòi tiền phân gia sản của nhà họ Sở, mọi người đều phải chia đều. Thế nhưng, vì chuyện của Du Nhiễm mà khiến cho thằng nhóc Sở Trần này bỏ trốn mất.

Lần này, khó khăn lắm ông ta mới tìm được một lý do, ông ta nhất định sẽ không bỏ qua.

Đang suy nghĩ miên man thì nghe thấy Sở Trần giải thích nói: “Mẹ của Hoắc Lăng là Phong Như Vân, Phong Như Vân lại là bạn thân của mẹ Giản Đại của con. Người mà nhà họ Hoắc ghét nhất chính là ba, giờ ba đi lấy vợ mới, chính là nhắc bọn họ rằng, ba lại phản bội mẹ con lần nữa. Phản bội chính là phản bội, ba lại còn muốn bọn họ đến tham dự hôn lễ của ba, không phải là đang chọc giận người ta hay sao?”

Sở Nguy Vân trợn to hai mắt: “Giản Đại đã chết đã bao nhiêu năm nay rồi, ba còn không được phép cưới vợ mới à?”

Sở Trần cười lạnh một tiếng: “Đúng, ba có thể lấy thêm vợ mới. Thế ba giải thích Sở Trú là chui ở đâu ra đi? Hay là ba nói cho con biết, ngày mai Sở Trú có ở đấy không?”

Sở Trú đột nhiên bị nhắc tên cũng hơi giật mình, lẩm bẩm: “Ba...”

Sở Nguy Vân nhìn cậu ta một cái, ánh mắt trấn an.

Sở Trú là người con trai đáng tự hào nhất của Sở Nguy Vân, sao lại có thể không có mặt?

Sở Nguy Vân: “Tao thấy là bây giờ mày đang cố tình gây sự đúng không…”

Sở Trần thẳng thừng ngắt lời: “Ai là người cố tình gây sự? Trước khi làm việc gì, ông làm ơn hãy động não một chút đi, nếu không dùng đến thì cũng phí hoài bộ não của ông đấy… À, xin lỗi, có khi là ông vốn dĩ không có não rồi.”

Sau khi Sở Trần nói xong bèn lập tức cúp điện thoại.

Làm Sở Nguy Vân tức gần chết!

Thằng ranh Sở Trần này đúng là quá đáng!

Quả thực là thông minh hơn nhiều so với trước đây, nhưng thái độ với người lớn kiểu gì đấy?

Sở Nguy Vân liếc mắt nhìn Sở Trú đang ngồi bên cạnh.

Vừa nghĩ tới việc Sở Trú nhìn mình bị cười nhạo, Sở Nguy Vân không khỏi lạnh lòng, giận cá chém thớt nói: “Nhìn cái gì mà nhìn? Bữa tiệc ngày mai, những gì ba giao mày đã làm xong hết chưa?”

Sở Trú ngoan ngoãn nói: “Con đã thuê đầu bếp rồi, nguyên liệu cũng đã đặt xong hết rồi, chỉ cần chờ mở tiệc thôi ạ … Ba, ba cũng đừng tức giận quá,chắc là anh con bị Hoắc Lăng từ chối rồi nên mới nói chuyện không nể mặt ai như thế.”

Sở Trú nói chuyện rất tế nhị.

Sắc mặt của Sở Nguy Vân cũng khá hơn một chút: “Haiz, nó mà bằng được một nửa của con thì tốt biết bao.”

Sở Trú cười cười: “Sau này anh sẽ hiểu chuyện hơn thôi ạ.”

Sau này hiểu chuyện?

Thế thì phải đợi mấy trăm năm nữa nhé.

Sở Nguy Vân vốn định mắng Sở Trần thêm mấy câu thì đột nhiên nhìn thấy dưới cổ áo của Sở Trú có vài vết đỏ, ông ta còn đang rất bất ngờ, nhưng nhanh chóng hiểu ra chuyện gì, bật cười ha hả: “Ha ha ha, không ngờ là Tiểu Trú nhà chúng ta đã lớn rồi, đã biết ra ngoài kết bạn rồi sao... Là nam hay nữ vậy? Lúc nào dẫn đến ra mắt ba xem nhé?”

Sở Trú đưa tay lên để che cổ áo đi.

Cậu ta nghĩ đến điều gì đó, ngượng ngùng cười một cái: “Đợi thêm một thời gian nữa rồi con sẽ dẫn đến gặp ba.”
« Chương TrướcChương Tiếp »