Chương 72: Dỗ muội muội

Đông Quỳ chưa từng nhìn thấy dáng vẻ đáng thương này của Diêu Thủ Ninh, có lòng muốn dỗ dành nàng nên đành xung phong nhận việc:

"Tiểu thư, không bằng em mài mực giúp người nhé.”

Nàng cũng không nói lời nào, hai giọt nước mắt ngậm trong hốc mắt, đôi mắt phượng kia vốn khóc đến có hơi sưng lên, vừa nghe còn phải chép sách, ủy khuất lại dâng lên trong lòng, giận dỗi nghĩ: Không bao giờ để ý đến mẫu thân nữa.

Chỉ là nàng làm việc mặc dù không theo kết cấu, thường xuyên bị Liễu thị khiển trách, nhưng kỳ thật lại vô cùng nghe lời Lễu thị.

Bởi vậy khóc xong lau nước mắt một cái, vẫn thành thành thật thật ở trong phòng chép sách.

Đông Quỳ nửa đường đi vào vài lần, thấy nàng đã không khóc nữa, liền yên tâm ở lại bên ngoài, không muốn quấy rầy nàng nữa.

Hơn nửa ngày trôi qua, nội tâm Diêu Thủ Ninh bình tĩnh hơn rất nhiều.

Nàng chép có chút mệt mỏi, duỗi lưng một cái, cánh tay mỏi nhừ, còn chưa đứng dậy, chợt nghe thấy bên ngoài giống như có tiếng khẽ ho khan truyền vào trong tai.

Trong ngoài phòng đều rất yên tĩnh, Đông Quỳ biết tâm tình nàng không tốt, động tác ra vào đều rất nhẹ, tiếng ho khan vừa vang lên, liền khiến Diêu Thủ Ninh theo bản năng ngẩng đầu lên.

Trong nhà phát ra tiếng ho khan ẩn nhẫn như vậy, chỉ có Diêu Uyển Ninh.

Nhưng gần đây trời lạnh, thân thể tỷ ấy ốm yếu, sao lại đến phòng mình chứ?

Ý niệm này vừa lóe lên, ngay sau đó, nàng liền nghe được tiếng kinh hô của Đông Quỳ vang lên:

"Đại tiểu thư sao lại tới đây?”

Lời nói của Đông Quỳ đã chứng thực suy đoán của nàng, quả nhiên là Diêu Uyển Ninh tới.

Diêu Thủ Ninh vội vàng đặt bút lông trong tay xuống, đứng dậy, còn chưa ra khỏi cửa, chợt nghe Diêu Uyển Ninh yếu ớt nhỏ giọng nói:

"Ta nghe nói Thủ Ninh bữa trưa cũng không ăn, muốn tới thăm muội ấy một chút.”

Nàng nói xong, lại là ho khan.

Diêu Thủ Ninh ở trong phòng nghe nói như vậy, vừa lo lắng, vừa áy náy.

Diêu gia cũng không lớn, trong nhà chi tiêu nhiều, trước kia ăn cơm, ngoại trừ Diêu Uyển Ninh bởi vì thân thể không tốt, cần một mình dùng phòng bếp nhỏ ra, Diêu Thủ Ninh đều là dùng bữa cùng Liễu thị.

Nhưng hôm nay nàng và Liễu thị giận dỗi, từ phủ tướng quân về nhà, liền một mực đóng cửa không ra ngoài, tự nhiên bữa trưa không đi vào phòng Liễu thị, lại không nghĩ tới một hành động như vậy, lại sẽ làm kinh động tới Diêu Uyển Ninh, khiến tỷ ấy tới đây.

Diêu Thủ Ninh tuy nói có chút trẻ con, nhưng cũng không tùy hứng, lúc này nghe được giọng tỷ tỷ, trong lòng đã thập phần hối hận, vội vàng đứng dậy ra cửa, chỉ thấy Thanh Nguyên, Bạch Ngọc một trái một phải đỡ Diêu Uyển Ninh dọc theo hành lang thật dài đi về phía này.

Dáng người nàng ấy nhỏ nhắn gầy gò, lại ăn mặc vô cùng cồng kềnh, hai nha hoàn bên người có thể sợ nàng ấy bị cảm lạnh, bên ngoài khoác một cái đấu bồng nặng nề, làm cho nàng ấy tự mình đi lại đều hết sức tốn sức, khi vừa nhìn thấy Diêu Thủ Ninh thì ánh mắt sáng lên, vẫy vẫy tay với nàng.

"Tỷ tỷ..."

Diêu Thủ Ninh vội vàng tiến lên đỡ nàng ấy, trong nháy mắt kéo cánh tay nàng, ấy liền cảm giác cả người tỷ ấy đều đang run rẩy.

"Sao tỷ lại đến đây." Diêu Thủ Ninh nhẹ giọng nói thầm một câu, "Rõ ràng hẳn là nên nằm nghỉ ngơi thật tốt nha.”

Diêu Uyển Ninh từ trong đấu bồng vươn tay ra, nắm chặt bàn tay nàng, nhỏ giọng nói:

"Ta nghe nói, buổi sáng muội với nương giận nhau, ngay cả cơm trưa cũng không ăn.”

Nàng ấy có chứng tim đập nhanh, khi nói chuyện cảm thấy không đủ không khí, nhưng trong mắt lại tràn đầy lo lắng cho muội muội.

"Nương bà ấy mắng muội, còn nói muốn tịch thu thoại bản của muội!"

Cảm xúc vốn dĩ đã bình tĩnh, dưới giọng điệu thân thiết của Diêu Uyển Ninh, nhất thời trong lòng lại dâng lên cảm giác ủy khuất:

"Bà ấy mắng muội trước mặt Tô Diệu Chân, nói muội nịnh nọt!”

Nàng nói xong, nhịn không được vành mắt lại đỏ lên, muốn ôm tỷ tỷ khóc, nhưng nhìn thân thể nhỏ nhắn gầy yếu của Diêu Uyển Ninh, lại kịp thời dằn nước mắt lại.

Trước kia Diêu Uyển Ninh luôn thấy nàng cười ngâm nga, tính tình hoạt bát, tựa như tinh lực toàn thân dùng hoài không dứt, thật sự làm cho người ta hâm mộ.

Nhưng lúc này hai mắt tiểu thiếu nữ sưng đỏ, trong ánh mắt kia tích tụ nước mắt, thoạt nhìn có chút điềm đạm đáng yêu, làm cho nàng ấy không khỏi mềm lòng.

"Ngoan, đừng khóc, nương làm sao có thể nói muội như vậy.”

Nàng ấy lấy khăn tay ra, đi khập khiễng nhẹ nhàng muốn lau nước mắt cho muội muội, bất động thanh sắc hỏi:

"Lúc đó biểu muội cũng ở đấy sao?”

"Vâng." Diêu Thủ Ninh gật đầu, nhớ tới giọng nói đánh giá nàng trên người Tô Diệu Chân, lại ủy khuất.

"Vào phòng trước rồi nói sau.”

Diêu Uyển Ninh nhéo nhéo tay nàng, hai người vào trong phòng, nàng ấy đuổi Thanh Nguyên, Bạch Ngọc đi nấu trà bưng cơm, tiếp theo mới hỏi Diêu Thủ Ninh:

"Biểu muội lúc đó nói như thế nào?”

Diêu Thủ Ninh thút tha thút thít nói ra nguyên nhân và hậu quả mình bị Liễu thị quát mắng một lần, cuối cùng rưng rưng nói:

"Khi muội khóc, biểu tỷ liền khuyên nương, nói muội có sai, bảo bà ấy không cần ở bên ngoài dạy muội.”

Vừa nghe lời này, lông mày Diêu Uyển Ninh nhất thời nhíu lại:

"Muội có không đúng, nhưng cũng không tính là sai nhiều lắm.”

Nàng ấy mím môi, cẩn thận ôm lấy vai muội muội cao hơn mình một cái đầu, cầm khăn tay yêu thương lau nước mắt cho nàng, động tác nhẹ nhàng:

"Cho dù chủ động tặng lễ thì thế nào?" Nàng ấy vô cùng bao che khuyết điểm:

"Thế tử lớn lên xinh đẹp, lòng yêu cái đẹp người người đều có mà.”

Lại nói, Lục Chấp lại cứu mạng Liễu thị, tặng lễ vật cho hắn là chuyện bình thường.

Diêu Thủ Ninh vốn bắt đầu nghe nàng ấy nói chuyện, không ngừng gật đầu, cuối cùng lại nghe một câu sau của nàng ấy, đầu tiên là theo bản năng gật đầu, tiếp theo phản ứng lại không thích hợp, vội vàng nói:

"Muội cũng không có..."

Nàng lúc đó chỉ muốn xua tan sự hoài nghi của Tô Diệu Chân, cho nên cố ý khiến Liễu thị hiểu lầm, lúc này thấy Diêu Uyển Ninh cũng hiểu lầm, liền muốn giải thích rõ ràng.

Nào ngờ vừa nói ra miệng, đã bị cắt ngang.

"Được rồi.”

Diêu Uyển Ninh điểm lên khuôn mặt nàng một cái, cảm thụ được xúc cảm trên gương mặt mềm mại của thiếu nữ, hoàn toàn bất đồng với khuôn mặt gầy gò của nàng ấy.

"Cũng đừng giải thích, giải thích liền rơi xuống hạ phong.”

Tỷ ấy kiên nhẫn giải thích:

"Thế tử cứu mạng mẫu thân, mặc kệ là ham muốn sắc đẹp hay là vì ân cứu mạng, lễ vật tặng thì tặng, vì sao phải xin lỗi?”

Diêu Thủ Ninh lông mi đẫm nước mắt, có thể nhìn thấy rõ ràng gốc rễ, đôi mắt to kia ngay cả có chút sưng đỏ thì vẫn lộ ra một chút điềm đạm đáng yêu, nghe xong lời này thoáng giật mình:

"Nói như vậy có được không?"

"Tại sao không?" Diêu Uyển Ninh kiên nhẫn dạy dỗ nàng:

"Nếu nương lại hỏi, muội liền nói thế tử xinh đẹp, nên muốn tặng lễ vật cho hắn, không chỉ lần này tặng, tương lai có thể tặng càng nhiều hơn.”

"Nương sẽ tức giận đó..." Diêu Thủ Ninh vừa nghe lời này, nhất thời trợn mắt há hốc mồm, có chút không dám tin những lời này là Diêu Uyển Ninh dịu dàng thành thật nói ra.

Lúc đó Liễu thị vừa nghe nàng khen Lục Chấp, đã nổi trận lôi đình, nếu nói tiếp, thì không khác gì đổ thêm dầu vào lửa.

"Dù sao muội không thừa nhận nương cũng sẽ tức giận, nói như vậy ngược lại có thể chặn miệng bà ấy, tránh cho bà ấy tiếp tục truy vấn." Diêu Uyển Ninh nhẹ giọng đề nghị:

"Hơn nữa theo sự hiểu biết của ta với nương, muội càng kiên định, quyết tâm làm trái ý bà ấy, bà ấy ngược lại sẽ khủng hoảng, kiên nhẫn khuyên muội bỏ đi ý niệm này trong đầu, sẽ không kí©h thí©ɧ muội.”