Chương 65: Để lại lời nguyền

Lời nói của Tô Diệu Chân lúc đầu nghe như là đang hòa giải cho hai mẹ con, nhưng Diêu Thủ Ninh nghe trong lòng, lại càng nghe càng cảm thấy không thích hợp.

Tranh chấp giữa nàng và Liễu thị ít nhiều cũng có liên quan đến biểu tỷ.

Nhưng lúc này mẹ con hiếm khi cãi nhau đến mức bốc lửa, Tô Diệu Chân lại ra mặt làm người tốt, hơn nữa lời nói khiến Diêu Thủ Ninh tức giận:

"Ta không có sai!"

Trong mắt nàng đã ngấn nước, lúc nói chuyện nước mắt giàn giụa:

"Không cần ngươi biện hộ giúp ta!”

Liễu thị trong lòng mới sinh ra áy náy, bởi vì nàng hô như vậy, nhất thời lại hóa thành lửa giận hừng hực, lạnh lùng quát một tiếng:

"Ta thấy con được ta sủng ái đến vô pháp vô thiên, sau khi trở về, con chép cho ta ba mươi lần "Thận Ngôn", "Giới Hành", ta muốn tịch thu thoại bản của con, không cho phép con lại ra ngoài!”

Bà trách cứ lần này thật sự làm tổn thương trái tim Diêu Thủ Ninh, khiến nàng "Oa" khóc lớn một tiếng, quay đầu nhào vào trong ngực Tào ma ma.

Điều này khiến Tào ma ma đau lòng đến hỏng mất, một mặt vỗ lưng nàng, một mặt khuyên nhủ:

"Phu nhân cần gì phải giận đến như vậy, Nhị tiểu thư lớn rồi, có chuyện gì, ngài trở về nói sau cũng được mà.”

Liễu thị lúc này không xuống đài được, nghe Tào ma ma nói như vậy, liền hừ một tiếng, trầm mặt không lên tiếng nữa.

Tô Diệu Chân cúi đầu, làm ra dáng vẻ lúng túng, tay chân khép lại, không nói một lời, trầm mặc rụt vào góc, càng khiến người ta trìu mến không thôi.

Diêu Thủ Ninh nhẹ nhàng nức nở, khóc đến Đông Quỳ đều có chút đau lòng, cầm kẹo hồ lô đi nhẹ giọng dỗ dành nàng.

Nhưng có khuôn mặt lạnh lùng của Liễu thị so sánh, hành động của nàng cùng với vòng tay ôm ấp của Tào ma ma, khiến Diêu Thủ Ninh càng thêm cảm thấy ủy khuất.

Một người khóc lóc có người vây quanh dỗ dành, một người đáng thương hề hề trốn ở một góc cô đơn không lên tiếng, so sánh hai người với nhau, Tô Diệu Chân tự nhiên càng làm cho Liễu thị thương tiếc.

Trên xe ngựa không ai nói thêm gì nữa, bầu không khí giảm xuống điểm đóng băng.

Sau khi hồi phủ, Liễu thị còn chưa nói gì, ánh mắt Diêu Thủ Ninh đã có chút sưng đỏ, im lặng cùng Đông Quỳ xuống xe.

Liễu thị vừa thấy cảnh này, cũng không xuống đài được, liền cũng không lên tiếng nói chuyện, lại nhìn thấy Tô Diệu Chân ở một bên đã lâu không nói gì, trong lòng có chút áy náy.

Nàng ta mới đến, mình ở trước mặt nàng ta nổi giận, chỉ sợ làm cho nàng ta kinh hãi, cho nên lộ ra bộ dáng thật cẩn thận như vậy.

Nghĩ đến chỗ này, Liễu thị cũng không để ý đến những thứ khác, trước tiên cố gắng lên tinh thần dỗ Dành Tô Diệu Chân hai câu.

Diêu Thủ Ninh nhìn thấy tình cảnh này, càng thêm thương tâm, sau khi cùng Đông Quỳ trở về phòng thì mắt vẫn còn đỏ bừng.

Bên này mẹ con Diêu gia ầm ĩ không được tự nhiên, mà trong phủ tướng quân bên kia, lại là hỗn độn đầy đất.

Sau khi Lục quản sự tiễn hai mẹ con đến bái phỏng, trở lại trong phủ, mới phân phó gã sai vặt canh cửa kia:

"Khóa cửa chính, không cho phép người ra vào.”

Chỉ thấy lúc này trong phủ tướng quân, sơn thủy, đình đài bị phá hủy hơn phân nửa, rất nhiều địa phương phòng ốc giống như là bị đại lực phá nát, tường ngói vỡ vụn sụp đổ, không giống như chỉ là một hồi rắn náo loạn.

Mặt đất thỉnh thoảng có thể thấy được có một vệt kéo dài như vạc nước, đè bẹp cỏ cây, đi đến đâu cũng làm cho người ta run sợ.

Lão quản sự một mặt vội vàng ra lệnh hạ nhân không cho ra ngoài nói bậy, một mặt sai người thu dọn hậu quả, thẳng đến khi nghe tin trưởng công chúa, Lục Vô Kế đã hồi phủ, mới lập tức chạy về chính viện.

Chính viện ngày xưa trang nghiêm đường hoàng, lúc này trên đỉnh đầu có một nửa bị trọng lực phá hủy, mặt đất có ngói rơi xuống đã bị quét sạch, ánh mặt trời xuyên thấu qua nóc nhà chiếu vào trong phòng, lão quản sự vừa chạy tới, liền nhìn thấy hai vị chủ nhân ngồi trong viện.

Chỉ thấy trưởng công chúa Chu Hằng Nhụy mặc một thân trang phục màu nâu, bên ngoài khoác áo giáp màu bạc, áo choàng đã bị cởi bỏ, cầm trà nóng do hạ nhân đưa tới, nghe Lục quản sự nói đến chuyện hôm nay, không nói một lời.

Chu Hằng Nhụy sinh con rất muộn, ba mươi lăm sáu tuổi mới mang thai, chỉ sinh được một đứa con trai duy nhất là Lục Chấp, hiện giờ đã hơn năm mươi tuổi.

Nhưng bà lại không hề lộ ra vẻ mệt mỏi, ngược lại bởi vì quanh năm luyện võ, dáng người đầy đặn mà rắn chắc.

Bà cũng không phải là ngoại hình mềm mại xinh đẹp, ngược lại mắt to mày rậm, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, mái tóc dài búi thành một búi tóc tròn dùng ngọc trâm cố định trên đỉnh đầu.

Hai bên tóc mai đã trắng bạc, trong đôi mắt kia mang theo bá đạo cùng uy nghiêm khiến người ta không dám nhìn thẳng, khiến bà có một loại khí thế khϊếp người đến cực điểm.

Mà Lục Vô Kế ngồi bên cạnh bà trông còn cao lớn hơn bà nhiều, dáng người tráng kiện như gấu, mặt còn để râu quai nón, làm trên mặt ông nhìn không ra vui buồn.

"Người của Diêu gia đến đã nói những chuyện này?”

Chu Hằng Nhụy nghe Lục quản sự thuật lại từng câu nói của đám người Liễu thị đến xong, nuốt nước trà trong miệng xuống, hỏi một tiếng.

Lục quản sự gật gật đầu, "Lão nô cũng từng hoài nghi, người nhà này có điều giấu diếm, nhưng truy hỏi mấy lần, tạm thời không phát hiện manh mối.”

Hắn suy nghĩ một chút, lại nói:

Lão nô tiết lộ với bà ấy, thế tử bị thương.”

Hắn nói những lời này, mục đích là muốn thể hiện sự chân thành, sau đó từ trong miệng Liễu thị lấy ra đồ vật hữu dụng.

Nhưng mặc cho hắn ném mồi như thế nào, lại phát hiện Liễu thị hình như thật sự biết có hạn, trượng phu của bà chỉ là chỉ huy sứ của binh mã ti bắc thành, chỉ sợ còn chưa đủ tư cách xen vào một ít đại sự.

Lão quản gia nói xong lời này, trên mặt lộ ra vẻ không yên:

"Cầu công chúa trách phạt.”

"Phạt ngươi cái gì?”

Chu Hằng Nhụy cũng không ngẩng lên, cười lạnh một tiếng:

"A Chấp xảy ra chuyện, cũng là sự thật, giấu được nhất thời, không giấu được cả đời. Người động thủ sau lưng, chỉ sợ chỉ chờ phủ tướng quân xảy ra loạn.”

Bà quay đầu nhìn trượng phu, nhếch khóe miệng:

"A Chấp mới từ Thần Võ môn trở về, tin tức giấu rất kín, trong Thần Đô cũng không có mấy người đủ tư cách biết được, không ngờ trùng hợp như vậy.”

Trưởng công chúa tuy nói mặt mang theo ý cười, nhưng ý cười kia nhìn qua lại làm cho người ta run sợ:

"Lúc vào thành, liền vừa vặn gặp phải có người tụ tập đông người náo loạn, tiếp theo ngựa kéo xe phát điên, sau đó khiến người bệnh tâm thần phát tác chém người, đúng lúc này, A Chấp đi ngang qua tây thành, sau khi cứu người chọc vào vụ kiện mạng người.”

Nói là ái tử duy nhất của bà, nhưng sắc mặt của bà lại thập phần bình tĩnh, không thấy nửa phần nôn nóng, giống như đang nói đến chuyện của người khác:

"Sau khi người này chết, có người nhắc đến việc hắn ta gọi nương trước khi phát điên.”

Nửa đêm sau, liền có bà lão gọi "con ơi", âm thanh kia vừa dứt, trong phủ liền giống như trúng tà, bắt đầu xuất hiện bầy rắn với số lượng lớn.

Trên xà nhà, giữa khe tường, trong đó mấy con đã trở thành xà yêu có thành tựu, náo loạn toàn bộ phủ tướng quân nghiêng trời lệch đất.

May mà tướng quân phủ có Hắc Giáp trấn thủ, bên người trưởng công chúa cũng có người hầu cận tùy thân, cho dù như thế, tối hôm qua cũng mạo hiểm đến cực điểm.

Hai vợ chồng nửa đêm bị đánh thức, đánh vào đàn rắn.

Nơi bị ảnh hưởng nặng nề nhất, là Nam viên nơi Lục Chấp ở, nơi đàn rắn công kích như ong vỡ tổ, dường như muốn mạng của hắn.

Trưởng công chúa lúc ấy cầm thương chạy đến viện của nhi tử, liền thấy một bà lão cầm ô đang giằng co với Lục Chấp, bà vừa chạy tới, đã giảm bớt rất nhiều nguy hiểm cho Lục Chấp.

Hai mẹ con cùng lúc nghênh địch, miễn cưỡng đối đầu với bà lão.

Trước khi bà lão rời đi, từng lưu lại lời nguyền, nói là muốn Lục Chấp phải chết trong bảy ngày.

Trưởng công chúa nào có kiên nhẫn nghe bà ta nói bậy nguyền rủa nhi tử của mình, lúc này một thương đâm ra, liền đâm trúng thân ảnh của bà lão.