Nghĩ như vậy, Diêu Thủ Ninh càng cảm thấy chữ này là thứ tốt, kiên quyết không thể bị Liễu thị cất đi.
Đang muốn nói chuyện, đã thấy Tô Diệu Chân ngồi ở bên kia Liễu thị giống như đã vượt qua được cơn khó chịu lúc trước khi mới đọc chữ, lấy lại tinh thần, ngẩng đầu lên, cũng chậm rãi mở mắt ra.
Cùng lúc đó, trong đầu Diêu Thủ Ninh nghe được:
"Thứ này thật kỳ quái, đối với ngươi có khắc chế, sẽ làm hỏng chuyện tốt của chúng ta. Tìm cách hủy hoại nó!”
Lời này vừa ra khỏi miệng, tâm Diêu Thủ Ninh nhất thời lạnh đi một nửa!
Nó vẫn còn ở đó.
Sau khi giọng nói kia nói xong, ánh mắt Tô Diệu Chân rơi vào ống trúc trong tay Diêu Thủ Ninh, tiếp theo lộ ra ý cười với nàng.
Ý cười vừa xuất hiện, khiến cho Diêu Thủ Ninh hạ ý thức ôm ống trúc càng chặt hơn.
Dựa vào tâm mà nói, Tô Diệu Chân có bộ dạng cực tốt, nó khác với diện mạo kiều diễm xinh đẹp của Diêu Thủ Ninh, nàng ta thì thanh lệ đến cực hạn, như hoa lan trong cốc vắng, có vẻ đẹp hàm súc uyển chuyển.
Nhưng nụ cười lúc này của nàng ta, phối hợp với Diêu Thủ Ninh nghe được lời của đạo ý thức trên người nàng ta, chỉ cảm thấy quỷ dị sợ hãi nói không nên lời, giống như mình bị quỷ quái nhìn chằm chằm.
Thứ nhập vào người biểu tỷ kia lại lợi hại như thế, cũng không có bị diệt trừ! Hiển nhiên chữ của Liễu Tịnh Chu, chỉ có thể tạm thời khắc chế nó mà thôi.
Nhưng cho dù như vậy, nó vẫn muốn hủy bỏ chữ viết của Liễu Tịnh Chu.
Diêu Thủ Ninh suy nghĩ cực nhanh, ép buộc mình không nên lộ ra chân tướng, bị Tô Diệu Chân nhìn ra manh mối.
"Nương..."
Nàng gọi Liễu thị một tiếng, muốn nói vật này thần dị, nhưng tầm mắt đảo qua Tô Diệu Chân, lại thấy nàng ta ôn nhu nhìn mình chằm chằm.
Không biết có phải Diêu Thủ Ninh biết trên người nàng cất giấu dị vật hay không, cho nên sinh lòng phòng bị với nàng, thiếu nữ luôn cảm thấy ánh mắt Tô Diệu Chân lúc này nguy hiểm đến cực điểm, giống như là không có ý tốt.
Diêu Thủ Ninh dù sao tuổi còn nhỏ, bị nàng ta nhìn, trong lòng đã sinh ra vài phần sợ hãi, rất sợ mình bị nàng ta nhìn ra manh mối, nàng ta muốn hại mình.
Bởi vậy lời đến khóe miệng, lại một lần nữa xoay chuyển:
"Nương, người cũng đã nói qua, tranh chữ của ngoại tổ phụ rất tuyệt, rất có bản lĩnh.”
Nàng cố gắng trấn định, nghiêm trang nói hươu nói vượn:
"Nói không chừng trong chữ này ẩn giấu bí mật, ngài nhìn không ra mà thôi.”
Nói xong, nàng cảm giác ánh mắt Tô Diệu Chân dường như tối sầm, tim đập không khỏi lại nhanh mấy nhịp, cuống quít cúi đầu, làm bộ nũng nịu, ôm chặt hai tay Liễu thị:
"Nếu không thì con có một cách.”
Nàng lay cánh tay Liễu thị, che giấu nội tâm bất an:
"Nương, nếu người lo lắng, không bằng trước tiên đưa tranh chữ này ra ngoài.”
Trong tình thế cấp bách, Diêu Thủ Ninh thật sự nghĩ ra một biện pháp không đứng đắn:
"Đến lúc đó ngài lại nghĩ biện pháp một lần nữa tìm kiếm một bộ thư tay của ngoại tổ phụ, liền nói với Lục gia, chúng ta trước khi đi vội vàng, đưa nhầm vật phẩm.”
Suy nghĩ của nàng ngây thơ đơn thuần, nếu là bình thường, Liễu thị nhất định là sẽ cảm thấy nàng tâm tính trẻ con, đưa ra chủ ý tầm bậy.
Nhưng lúc này Liễu thị cũng không biết có phải là gấp gáp choáng váng hay không, lại cảm thấy lời nói của nàng nghe còn có vài phần đạo lý.
"Nhưng..."
"Đưa nhầm đồ mà thôi, sau này nương lại đưa hậu lễ bồi tội, nói vậy người phủ tướng quân sẽ không tức giận.”
Diêu Thủ Ninh luôn cảm thấy giọng nói trên người Tô Diệu Chân thập phần quỷ dị, lúc này tranh chữ của Liễu Tịnh Chu có tác dụng khắc chế "nó", "nó" nhất định sẽ sai Tô Diệu Chân hủy tranh chữ đi.
Tô Diệu Chân mới đến Diêu gia, Liễu thị bởi vì muội muội dặn dò trước khi lâm chung, cho nên mới vô cùng thân thiết với nàng ta, hôm qua thậm chí bởi vì mình nói hai câu không thích nàng ta mà nổi trận lôi đình.
Hơn nữa Liễu thị lại nhìn không ra chỗ huyền diệu của chữ này, năm đó khúc mắc giữa hai cha con vẫn chưa giải được, nếu Tô Diệu Chân mở miệng xin chữ, nói không chừng Liễu thị sẽ nhả ra tặng nàng ta.
Bức tranh chữ này lợi hại như thế, nếu sau khi bị Tô Diệu Chân nhìn chằm chằm lại nghĩ cách hủy đi thật sự đáng tiếc, không bằng mượn cơ hội này, tạm thời đưa vào phủ tướng quân, tương lai nếu có cơ hội, lại nghĩ biện pháp lấy lại là được.
Nàng ôm chặt ống trúc trong ngực, nhớ tới luồng khí đen chui vào trong cơ thể Lục Chấp.
Luồng khí đen kia từ trên người người chết chui ra, cũng không biết có phải là quỷ hồn của nam nhân kia hay không, nếu Lục Chấp thật sự trúng tà, có tranh chữ phi phàm này tương trợ, nói không chừng có thể giúp Lục Chấp tránh được một kiếp.
Lục Chấp cứu Liễu thị một mạng, như vậy, vừa có thể bảo trụ tranh chữ của Liễu Tịnh Chu, lại có thể báo ân, chẳng phải là nhất cử lưỡng tiện sao?
Diêu Thủ Ninh càng nghĩ càng cảm thấy rất có đạo lý, kéo tay Liễu thị năn nỉ:
"Nương..."
"Cái này..." mặt Liễu thị hiện do dự, "Có thể làm được không?”
"Nghĩ cách ngăn cản hành động của Diêu Thủ Ninh, thuyết phục Liễu thị lưu lại tranh chữ.”
Trên người Tô Diệu Chân, giọng nói kia lại vang lên:
"Nếu có thể hoàn thành, có thể thưởng cho một cơ hội khiến Lục Chấp yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên!”
Lúc này đây giọng nói kia không chỉ phát ra mệnh lệnh cụ thể, đồng thời giống như xuất hiện phần thưởng.
Trong lúc Diêu Thủ Ninh kinh ngạc, chợt nghe Tô Diệu Chân mở miệng nói:
"Ta cảm thấy khả năng không thể thực hiện được. "
Nàng ta nhẹ nhàng nói:
"Dì cũng nói, Định quốc thần võ tướng quân phủ không phải người bình thường, địa vị tôn sùng, thà rằng tặng đồ bình thường, không bắt mắt, cũng còn hơn đưa nhầm đồ.”
Từ hôm qua đến Diêu gia, ngoại trừ nói đến Tiểu Liễu thị cùng với người Diêu gia bình thường vấn an tương tác ra, rất ít khi nói chuyện, nội liễm mà an tĩnh.
Lúc này đột nhiên mở miệng, khiến Liễu thị giật mình một chút.
"Biết, tự nhiên hiểu được tâm ý của ngài, nếu không rõ ràng lắm, chỉ sợ cho là ngài cố ý làm nhục, nói không chừng báo ân không được, ngược lại kết thù.”
Lời nói của Tô Diệu Chân đánh trúng nội tâm Liễu thị sầu lo, bà gật gật đầu, đã có chút bị Tô Diệu Chân nói động.
Diêu Thủ Ninh trong lòng nóng nảy, vội vàng ôm chặt ống trúc:
"Làm sao biết chứ?"
Nàng có chút nghi hoặc khó hiểu:
"Chúng ta mang theo thành ý mà đến, đồ đưa cũng là nương tỉ mỉ lựa chọn.”
Huống chi chữ của Liễu Tịnh Chu này quả thật rất có huyền cơ, chỉ là rất nhiều người "nhìn" không thấy mà thôi.
"Đôi khi cái thứ thành ý này, cũng phải xem đối phương có nhìn thấy hay không.”
Khi nàng ta nói lời này, nhìn Liễu thị một cái, ngữ khí trong nháy mắt dừng lại, ánh mắt phảng phất rất có thâm ý.
Nhưng loại thần sắc này chỉ là nháy mắt đã biến mất, Tô Diệu Chân giống như ý thức được mình thất thố, rất nhanh điều chỉnh vẻ mặt, nhắc nhở:
"Tướng quân phủ quyền cao chức trọng, chúng ta làm việc, vẫn còn cần phải cẩn thận một chút. "
Diêu Thủ Ninh bắt được ác cảm thoáng qua của nàng ta, tuy rằng không rõ ràng, nhưng vẫn là cãi lại:
"Chúng ta lại không vì nịnh bợ lấy lòng mà đến, có cái gì phải cẩn thận?”
Tô Diệu Chân nhìn bàn tay mình đặt ở trên đùi, mí mắt rũ xuống, ngăn cản thần sắc trong mắt.
Biểu muội này được sủng ái đến ngây thơ ngu xuẩn, không hiểu thế sự.
Diêu gia nuôi nàng ra tính tình vô tri không sợ hãi, thậm chí ngay cả lời nói như vậy cũng nói ra miệng, thật sự là một lời khó nói hết.
Liễu thị tâm tình ngã trái ngã phải, luôn cảm thấy bên nào cũng nói có đạo lý, trong lúc nhất thời khó có thể quyết định, dứt khoát nói:
"Không nói nữa, sau đó đi một bước xem một bước.”
Bà suy nghĩ một chút:
"Diệu Chân nói có đạo lý, Thủ Ninh cũng nói đúng.”
Người Tướng quân phủ không dễ chọc, nhưng bà cũng không phải ôm tâm thái bám lấy quyền quý mà đến.
"Huống chi, lúc này nói nhiều cũng không có ý nghĩa, nói không chừng đến lúc đó những lễ vật này ngay cả cửa phủ tướng quân cũng không vào được, cần gì vì những chuyện này mà tranh chấp.”
Liễu thị nói xong, cũng cảm thấy mình lúc trước là nóng nảy choáng váng đầu óc, lại bởi vậy mà lo âu nửa ngày.
Tô Diệu Chân thấy bà vừa nói như vậy, liền không mở miệng nữa.