Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Nam Chính Phát Điên

Chương 44: Bình an trở về

« Chương TrướcChương Tiếp »
Quan trọng nhất, tự nhiên là điềm báo mấy ngày nay của Diêu Thủ Ninh.

Cho dù là cái chết của tiểu Liễu thị, hay là mơ thấy sự xuất hiện của Tô Diệu Chân, dường như có một lực lượng trong bóng tối đã cảnh báo trước cho nàng.

Trong lòng nàng vừa sợ hãi, lại xen lẫn một chút bất an.

Nếu giấc mơ là một loại cảnh báo nhắc nhở, như vậy chứng minh Lục Chấp chỉ sợ thật sự đã xảy ra chuyện.

Hắn dù sao cũng là vì cứu Liễu thị mới bị luồng khí đen nhập vào cơ thể, rước lấy phiền toái.

Diêu Thủ Ninh cắn chặt móng tay của mình, quyết định mấy ngày gần đây phải nghĩ biện pháp, tìm người hỏi thăm tình huống của Lục Chấp, nếu hắn thật sự có gì đó không đúng, nàng phải nghĩ biện pháp nhắc nhở một chút.

Nhưng làm sao nàng có thể nhắc nhở hắn đây?

Hai người không có gặp nhau, thân phận địa vị chênh lệch cũng lớn, gần như không có cơ hội gặp mặt.

Dù có thể nghĩ ra biện pháp nhắc nhở, nàng làm sao giải thích được chuyện mình nhìn thấy tà ma xâm lấn hắn đây?

Nghĩ đến đây, nàng không khỏi thở dài: Quên đi, đi một bước rồi lại nhìn một bước vậy.

Trước kia nàng rất thích xem những quyển sách thần tiên ma quái chí dị, hiện giờ thật sự phát hiện thế giới bị tàn sát bừa bãi bởi yêu ma quỷ quái trong lời nói của người kể chuyện lại thật sự tồn tại, Diêu Thủ Ninh lại có chút sợ hãi.

Nàng không dám nghĩ tiếp nữa, ra vẻ trấn định ngẩng đầu lên:

"Gần đây quả thật ngủ không ngon, là có chút kỳ quái.”

Những chuyện này nàng không thể nói với người khác.

Diêu Thủ Ninh nửa là trốn tránh, nửa là ngây thơ nghĩ —— chỉ cần nàng không đề cập tới, không muốn, không nghe những chuyện này, là có thể tạm thời xem những chuyện này như một giấc mơ.

Nói không chừng nàng vừa tỉnh lại, sẽ phát hiện tất cả mọi chuyện đều đã được giải quyết, mọi chuyện xảy ra như đập y quán của Tôn thần y, chỉ là một hồi ngoài ý muốn không liên quan đến người nhà. Tỷ đệ Tô Diệu Chân đến, nửa năm trước cũng đã có điềm báo xuất hiện.

Về phần Lục thế tử xui xẻo kia, tự nhiên cũng không có trúng tà, hắn xuất thân phi phàm, tuy nói gϊếŧ người, nhưng mọi người cũng thấy hắn là bởi vì cứu người, mới dưới tình thế cấp bách ra tay, cũng không phải là cố ý hành hung.

Liễu thị cũng nói, trưởng công chúa tay cầm trọng binh, quyền thế ngập trời, chuyện này khẳng định có thể thuận lợi giải quyết.

"Khụ.”

Nàng ho nhẹ một tiếng, không muốn nhắc lại chuyện này, lại hỏi:

"Sao ta lại ngủ trên giường?"

Nàng nhớ rõ lúc mình từ trong phòng Diêu Uyển Ninh trở về, mệt mỏi dị thường, bất tri bất giác liền nằm sấp trên bàn ngủ thϊếp đi.

Đông Quỳ cởϊ qυầи áo cho nàng, đỡ nàng lên giường từ lúc nào, sao nàng lại không có cảm giác gì hết vậy.

"Sau khi em trở về, thì đi tới phòng bếp nấu nước bưởi, muốn lau thân thể xả xui cho người.”

Nào ngờ vừa mới trở về phòng, liền phát hiện Diêu Thủ Ninh ngủ đến bất tỉnh.

"Dù đẩy như thế nào, thì người cũng không tỉnh." Lúc đó thật làm Đông Quỳ giật nảy mình.

Nhưng may mắn có chuyện lúc trước nàng ở trên xe ngựa mê man, Đông Quỳ cũng coi như có kinh nghiệm, vội vàng đi vào trong phòng Liễu thị hồi bẩm một phen, trở về liền tìm người đỡ nàng lên giường.

"Còn tưởng tiểu thư phải ngủ đến ngày mai mới tỉnh, không nghĩ tới nhanh như vậy đã thức.”

Diêu Thủ Ninh gật đầu.

Vừa làm động tác này, làm cho nàng cảm giác trước mắt đen sì, đầu chợt đau đớn choáng váng từng cơn.

Lúc này trong phòng đã thắp đèn, sắc trời bên ngoài khẳng định đã tối đen.

Nàng từ ban ngày trở về liền ngủ, ngủ đến giờ cũng qua mấy canh giờ, theo lý mà nói ngủ xong hẳn là tinh thần minh mẫn mới đúng.

Nhưng giấc ngủ này của nàng cũng không ngủ được nhiều, không biết có liên quan đến cơn ác mộng hay không, nàng có cảm giác mình càng ngủ càng mệt, lúc này đau đầu cực kỳ, mí mắt còn có chút chua xót, hận không thể lập tức nằm xuống lần nữa.

Không lâu sau, nàng nhanh chóng nhớ ra một điều, mở to mắt:

"Giờ nào rồi, cha ta đâu?”

"Đã qua giờ Tuất (khoảng 8 giờ tối)." Đông Quỳ đáp một tiếng, tiếp theo lại nói:

"Lúc ngài vừa mới tỉnh, Phùng Xuân tỷ tỷ trong phòng phu nhân vừa vặn tới truyền tin, nói là lão gia đã về nhà!”

Nàng ấy nói xong, lại nói thêm một câu nữa:

"Mang theo biểu tiểu thư và biểu thiếu gia cùng về.”

Vốn cho là Diêu Thủ Ninh ngủ thϊếp đi, đêm nay chỉ sợ là không gặp được.

Nào ngờ lại trùng hợp như vậy, tin tức Diêu Hồng về nhà vừa truyền đến, Diêu Thủ Ninh liền tỉnh, giống như trong lòng cha con có thần giao cách cảm vậy.

Nghe xong lời này, Diêu Thủ Ninh nhất thời ngồi không yên, vội vàng cầm quần áo mặc vào, muốn đi xem phụ thân thế nào.

Tuy nói nàng có dự cảm Diêu Hồng hữu kinh vô hiểm, nhưng sự tình liên quan khá lớn, đây mới chỉ là khởi đầu mà thôi.

Đông Quỳ biết trong lòng nàng sốt ruột, cũng giúp nàng mặc quần áo, chủ tớ hai người thu thập thỏa đáng, ngay cả nước cũng không kịp uống một ngụm, liền vội vàng chạy tới chính phòng Liễu thị.

Đã vào đêm, nếu là bình thường vào lúc này, Liễu thị đã sớm nghỉ ngơi.

Nhưng hôm nay xảy ra nhiều chuyện, hơn nữa Diêu Hồng vừa trở về, trong phòng Liễu thị đèn đuốc sáng trưng, Diêu Thủ Ninh còn chưa đi tới cửa, đã nhìn thấy Tào ma ma vội vàng từ trong phòng đi ra.

Hai người đối mặt nhau, Tào ma ma thần sắc mệt mỏi, ánh mắt phiếm hồng, giống như là bộ dáng vừa mới khóc qua.

Lúc nhìn thấy Diêu Thủ Ninh, bà sửng sốt, tiếp theo trên khuôn mặt bi thống hiện ra vài phần vui mừng:

"Nhị tiểu thư tỉnh rồi!”

Diêu Thủ Ninh gật đầu, có chút nghi hoặc hỏi:

"Ma ma làm sao vậy?”

Nàng vừa hỏi, tựa như cắt trúng bi thương trong lòng Tào ma ma, nhất thời cúi đầu rơi vài giọt nước mắt, vừa quay lưng lại lấy tay áo lau, tiếp theo mới thấp giọng nói:

"Biểu cô nương, biểu thiếu gia tới rồi.”

Nói xong, lại cảm thấy lời nói của mình không thể trả lời được điểm quan trọng, tiếp theo bổ sung một câu:

"Bọn họ nói, quả nhiên Nhị cô nương đã qua đời!”

Tào ma ma nói xong lời này, lại cảm thấy có chỗ nào đó không đúng:

"Ta làm sao sẽ nói quả nhiên?"

Bà vừa dứt lời, vỗ đầu, nhớ tới hôm nay lúc ra cửa, trên xe ngựa Diêu Thủ Ninh nhắc tới giấc mộng kia.

Lúc đó Diêu Thủ Ninh nói với Liễu thị, nàng mơ thấy tiểu Liễu thị không tốt lắm.

Chỉ có điều lúc đó Liễu thị cùng Tào ma ma đều coi Diêu Thủ Ninh tuổi còn nhỏ, thuận miệng nói mà thôi.

Nào biết thế sự lại thật sự trùng hợp như vậy, miệng Diêu Thủ Ninh giống như khai quang, vừa nói tiểu Liễu thị không tốt lắm, quả nhiên hôm nay tin dữ đã tới.

Tào ma ma nói xong, sắc mặt Diêu Thủ Ninh hơi biến đổi, giống như là có chút chột dạ, còn xen lẫn một chút sợ hãi.

Sáng nay nàng cảm thấy bất an, cho nên nhịn không được nhắc nhở Liễu thị hai câu, ai cũng không nghĩ tới "Mộng Cảnh" sẽ biến thành hiện thực, dẫn đến sự tình thật sự xảy ra.

Nàng đã thề không đề cập đến chuyện dự đoán này, lúc này Tào ma ma người nói vô tâm, người nghe nàng cố ý, liền tự nhiên cảm thấy bất an.

"Quả nhiên là huyết mạch chí thân, chắc là có cảm ứng đó.”

Tào ma ma hiển nhiên cũng không nghĩ nhiều như vậy, sau khi thở dài một tiếng, lại hít hít mũi:

"Đúng rồi, thái thái dặn dò nô tì đi chuẩn bị chút đồ ăn nước nóng, Nhị tiểu thư cũng chưa ăn phải không?”

Xem ra, Diêu Thủ Ninh giống như vừa tỉnh đã chạy tới bên này.

Thế nhưng lúc này trong lòng nàng đang có chuyện, nghe Tào ma ma hỏi, liền lung tung gật đầu, Tào ma ma nói: "Vậy nô tì đi vào bếp hỗ trợ, nấu thêm vài món.”

Nói xong, đang xoay người muốn đi ——

Chỉ là vừa bước hai bước, lại quay đầu lại, muốn nói lại thôi.

"Ma ma có gì, cứ nói thẳng.”

Bà là nhũ mẫu liễu thị, Diêu Thủ Ninh coi như là một tay Tào ma ma nuôi lớn, đối với bà đặc biệt thân cận.

Thấy bà như vậy, rõ ràng là có chuyện muốn nói.

Tào ma ma nhìn nàng một cái, trong lòng lại nghĩ đến: Nhị tiểu thư này lúc trước nhắc tới Tô Diệu Chân, Tô Diệu Chân liền tới.

Buổi sáng vừa nói tiểu Liễu thị không tốt lắm, buổi tối liền nghe được tin tiểu Liễu thị chết.

Thấy Diêu Thủ Ninh nhìn mình chằm chằm, Tào ma ma nhịn xuống quái dị trong lòng, lắc đầu:

"Không có việc gì, bên ngoài lạnh, ngài nhanh đi vào đi.”

Nói xong, yêu thương vỗ vỗ bả vai nàng, xoay người chạy về phía phòng bếp.
« Chương TrướcChương Tiếp »