Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Nam Chính Phát Điên

Chương 43: Mơ tiếp

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nói đùa một hồi, Diêu Uyển Ninh nghĩ tới cái gì đó, tâm tình lại có chút nặng nề:

"Nếu tỷ đệ Diệu Chân ở trên xe, vậy chuyện này giải quyết như thế nào?”

"Có cha ở đó. ”

Diêu Thủ Ninh đáp một câu, Diêu Uyển Ninh hơi ngẩn ra, liền nghĩ thông suốt những lời nàng còn chưa nói hết.

Ngay sau khi rắc rối xảy ra, Liễu thị liền nghĩ biện pháp báo cho Diêu Hồng chạy tới đường Hồi Thăng.

Có ông ra mặt, mới khiến hai mẹ con bình yên rời đi.

Về phần người của Hình Ngục ty, Trấn Ma Ti đều bị Lục Chấp dẫn đi, Diêu Thủ Ninh cũng không có nhắc lại.

Thứ nhất, nàng cảm thấy việc này sẽ không gây nguy hiểm đến tính mạng Diêu Hồng, thứ hai nàng cũng không muốn để Diêu Uyển Ninh hao tổn tâm tổn trí.

Hai tỷ muội nói chuyện trong chốc lát, Diêu Uyển Ninh mặc dù không ho khan nữa, nhưng sắc mặt lại càng thêm khó coi.

Hơn nữa Diêu Thủ Ninh cũng khó có được chuyện phiền lòng, đã vậy lại mệt mỏi không chịu nổi, liền tùy ý nói thêm vài câu, sau đó từ trong phòng tỷ tỷ đi ra.

Sau khi trở về phòng, vừa vặn gặp Đông Quỳ đi ra, nói là muốn đi phòng bếp tìm người lấy lá bưởi nấu nước, xả xui cho nàng.

Diêu Thủ Ninh mặc nàng ấy muốn làm gì thì làm, mình thì đi vào trong phòng, vốn là muốn làm rõ suy nghĩ, lại càng nghĩ càng mệt mỏi, bất tri bất giác liền nằm sấp trên bàn ngủ thϊếp đi.

Một giấc ngủ này ngủ cũng không an tâm, mí mắt vừa khép lại, lại mơ thấy ác mộng.

Trong mộng Liễu thị bị luồng khí đen quấn thân, sau lưng gió lạnh từng cơn, một con ác quái nhìn không rõ khuôn mặt thò tay bắt lấy nàng.

Diêu Thủ Ninh gấp như lửa đốt, kim mang lóe lên, hóa thành một cái l*иg sáng thật lớn, chắn ở trước mặt Liễu thị.

Chỉ thấy hào quang kia tròn vành vạnh, đánh tan phần lớn bóng ma.

Trong miệng ác quái phát ra một tiếng quát chói tai, lòng bàn tay khổng lồ chộp lấy, vỗ lên kim mang.

Trong tiếng "Răng rắc", vòng tròn màu vàng vang lên tiếng vỡ vụn, một luồng khí đen đi theo sau như một cái bóng, theo khe nứt chui vào bên trong.

Hào quang bị hắc khí này làm bẩn, hơi có chút ảm đạm, khe hở bị xé rách, hiện ra khuôn mặt của một thiếu niên.

"Lục thế tử!”

Người bị bao phủ dưới hào quang màu vàng chính là Lục Chấp hôm nay gϊếŧ người.

Chỉ thấy lúc này hai mắt hắn nhắm nghiền, mặt không chút thay đổi, giống như mỹ nhân được chạm khắc bằng ngọc.

Làm Diêu Thủ Ninh kinh ngạc, là nơi mi tâm của hắn, có một bóng đen hình rắn, giống như hoa điền, rơi ở trên trán hắn.

Con rắn đen này nhìn kỹ thì có chút thần bí, ở trên mặt hắn lộ ra vẻ quỷ dị kinh người.

"Rõ ràng lúc trước gặp mặt, trán không có cái này mà?”

Trong giấc ngủ, Diêu Thủ Ninh giống như mất đi cảnh giác lúc thanh tỉnh, mơ mơ màng màng, nàng nhớ tới bộ dáng của Lục Chấp.

Thiếu niên đưa nàng cùng Liễu thị trở về xe ngựa, từng nói chuyện với nàng ở khoảng cách gần, nàng thấy rõ ràng, giữa mi tâm hắn cũng không có dán lên bất kỳ thứ gì cả.

Nàng muốn đến gần nhìn, thì thấy dấu ấn đuôi hắc xà kia giống như sống lại.

Trên bóng đen kia tuôn ra từng làn sương mù, tiếp đó một bóng đen lao ra với tốc độ cực nhanh từ giữa mi tâm ——

"híz-khà-zzz!"

Trong luồng khí đen, chui ra một cái đầu rắn dữ tợn há miệng to như chậu máu, răng nanh lóe lên hàn quang, phun ra một dòng chữ dài màu đỏ tươi.

Hào quang kia ảm đạm, mặt Lục Chấp bị hắc khí làm cho choáng váng, lại nhìn không rõ.

"Ah!"

Diêu Thủ Ninh bị đầu rắn đột nhiên chui ra làm cho kinh hãi, chỉ thấy bóng rắn kia nặng nề, trong nháy mắt nhào tới trước mặt mình, chóp mũi ngửi thấy từng luồng gió tanh, lưỡi rắn lạnh lẽo đảo qua mặt nàng, lưu lại hàn ý thấu xương.

Nàng phát ra một tiếng thét chói tai, "phanh" một cái nhảy dựng lên.

"Có chuyện gì vậy?”

Trong phòng tràn ngập một cỗ mùi dược liệu như có như không, giọng của Đông Quỳ vang lên, ngoài phòng thắp sáng ánh đèn mờ nhạt, ngay sau đó tiếng bước chân vang lên.

Diêu Thủ Ninh sờ sờ dưới thân mình, là giường mềm mại hơi ướt đẫm mồ hôi.

Đỉnh đầu là màn che quen thuộc, nàng không biết từ khi nào đã ngủ trên giường.

Quần áo trên người cũng đã được thay ra, mà nàng đối với chuyện này không hề hay biết.

"Thì ra lại là nằm mơ ..."

Nàng thở dài một tiếng, hai tay che mặt mình lại.

Tình cảnh trong mơ khiến nàng hiện tại nhớ tới mà lòng vẫn còn sợ hãi, quần áo ướt đẫm mồ hôi dán sát vào thân thể nàng, làm cho nàng sinh ra một loại cảm giác sợ hãi tựa như bị mãng xà quấn lấy.

"Tiểu thư lại gặp ác mộng?”

Đông Quỳ xách đèn đi vào, vén rèm lên, xoay người hỏi nàng một câu.

"Ừ.”

Diêu Thủ Ninh hai tay xoa xoa mặt mình vài cái, ý đồ muốn xua tan xúc cảm ghê tởm khi con mãng xà liếʍ liếʍ mặt nàng.

Nghe được giọng của Đông Quỳ, lúc này trong lòng nàng mới sợ hãi đáp một tiếng.

Tình cảnh trong mộng nàng còn không dám cẩn thận hồi tưởng lại, con rắn kia để lại cho nàng bóng ma tâm lý cực sâu.

"Vốn tối hôm qua không ngủ ngon, ban ngày lại xảy ra chuyện như vậy..."

Đông Quỳ thở dài một tiếng, nhớ tới chuyện ngoài ý muốn xảy ra vào ban ngày, cũng không khỏi cảm thấy sợ hãi, không dám nói tiếp:

"Thế nhưng phu nhân tìm người kê thuốc an thần, đã nấu xong rồi, tiểu thư uống một chén đi.”

Diêu Thủ Ninh gật đầu, lấy hết dũng khí buông hai tay mình ra, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ bừng lên.

Trước mặt là khuôn mặt tròn quen thuộc của Đông Quỳ, cái đầu rắn phóng đại trong mộng đã sớm biến mất.

Nhưng cái loại cảm giác sợ hãi sắp bị cắn nuốt này vẫn còn lưu lại trong đầu nàng, làm cho nàng cảm thấy có chút bất an, theo bản năng vươn tay vòng quanh hai vai mình.

"Ngài dường như bị đánh thức bởi một giấc mơ hai lần liên tiếp.”

Đông Quỳ thấy động tác này của nàng, còn tưởng rằng sau khi tỉnh ngủ nàng cảm thấy lạnh, vội vàng thay nàng lấy quần áo đã chuẩn bị từ trước tới, vô tình nói thầm hai câu:

"Thật kỳ lạ.”

Động tác khoác áo của Diêu Thủ Ninh dừng lại, cũng cảm thấy có chút cổ quái.

Đêm qua nàng mơ thấy biểu tỷ dùng tên giả là Hồ Diệu Chân gõ cửa, hôm nay lại mơ thấy Lục thế tử hóa thành đầu rắn muốn cắn nàng, thật sự là tà môn.

Nhưng giấc mơ biểu tỷ gõ cửa hôm nay xem như ứng nghiệm, như vậy đầu rắn trên trán Lục thế tử lao ra, lại là chuyện gì xảy ra đây?

Nàng lập tức nghĩ tới một màn mà mình ban ngày nhìn thấy ở trong xe ngựa —— lúc Lục Chấp rút trường kiếm về, trên thi thể trào ra một luồng khí đen, chui vào mi tâm của hắn.

Chẳng lẽ cái đầu rắn đen đáng sợ chui ra khỏi trán Lục Chấp kia, có liên quan đến luồng khí đen này?

Thế nhưng đây chỉ là mộng, chưa chắc đã thật sự chứng minh Lục Chấp trúng tà.

Huống chi trước mắt bao người, mọi người tận mắt nhìn thấy nam nhân kia bị Lục Chấp một kiếm gϊếŧ chết, nếu người nọ là yêu quái thành tinh, làm sao có thể dễ dàng chết trong tay thiếu niên như vậy?

Huống hồ người của Trấn Ma Ti cũng tới, nam nhân kia nếu thật sự có cái gì không thích hợp, người của Trấn Ma Ti khẳng định có thể phát hiện khác thường.

Liễu thị nói, trên thế giới này vốn không có quỷ hồn tinh quái, hết thảy chỉ là có người nghe nhầm đồn bậy mà thôi.

Nàng cố gắng tự an ủi mình.

Nhưng lúc này, một ý nghĩ kỳ quái không thể tưởng tượng hiện lên trong đầu nàng, phản bác lại quan điểm mà nàng vẫn luôn che giấu.

Nếu Lục Chấp Sát thật sự là bị yêu ma tinh quái nhập vào, vậy thì vào lúc người đó chết, yêu khí nhập thể, cho nên người của Trấn Ma ti không tra ra manh mối gì.

Liễu thị chịu ảnh hưởng của phụ thân năm đó, lời nói cũng chưa chắc là thật, nếu trên thế giới này thật sự có quỷ hồn tinh quái linh tinh thì sao?

Dù sao "Đại Khánh sử ký" ghi lại, thái tổ Chu Uy năm đó đồ sát thiên yêu nhất tộc, tích góp số mệnh từng tí một, cuối cùng thành lập Đại Khánh vương triều.

Sau đó, ngoại trừ trong triều chuyên thiết lập Trấn Ma Ti, còn lập ra các đền thờ Đạo giáo cho dân chúng tín nhiệm khắp thiên hạ, thậm chí đương kim thiên tử đều một lòng tu đạo, muốn thoát khỏi phàm thai thành tiên.

Đủ loại tình huống lóe lên trong đầu nàng, bác bỏ quan điểm trước kia Liễu thị về thế giới không có ma quỷ.