- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Huyền Huyễn
- Sau Khi Nam Chính Phát Điên
- Chương 41: Nốt ruồi giữa mi tâm
Sau Khi Nam Chính Phát Điên
Chương 41: Nốt ruồi giữa mi tâm
Lúc này Thanh Nguyên lại "hí" lên, thoáng cái làm nàng gợi lên hồi ức lúc đó, nam tử chém người mắt đỏ bừng, trong cổ họng phát ra tiếng "xì xì" lập tức hiện lên trong đầu nàng, làm lông tơ nàng dựng đứng cả lên.
"Thanh Nguyên tỷ tỷ đừng như vậy!"
Nàng vỗ ngực, bĩu môi, không vui lắm:
"Làm ta sợ muốn chết."
Thanh Nguyên ngẩn người.
Trước kia tính cách Diêu Thủ Ninh hoạt bát đáng yêu, quan hệ với hai nha đầu trong viện Diêu Uyển Ninh cũng vô cùng thân cận, nói giỡn với nhau cũng không tức giận.
Không chỉ tâm tính tốt, lá gan cũng lớn, hôm nay không nghĩ tới mình chào hỏi nàng một tiếng, vậy mà đã dọa nàng sợ, còn nổi giận.
Nhưng nàng thấy sắc mặt Diêu Thủ Ninh trắng bệch, quả thật sợ tới mức không nhẹ, không khỏi nhớ tới hôm nay nàng ra đường gặp phải chuyện gϊếŧ người, phỏng chừng lúc này còn sợ hãi.
Nghĩ đến đây, trong lòng không khỏi có chút áy náy, nhất thời liền thả lỏng giọng điệu xin lỗi:
"Là nô tỳ không đúng.”
Diêu Thủ Ninh khoát tay áo, hỏi:
"Thanh Nguyên tỷ tỷ tìm ta chuyện gì?”
Nàng cũng không phải người khinh thường, Thanh Nguyên vừa xin lỗi, Diêu Thủ Ninh nhanh chóng chuyển đề tài.
"Đại tiểu thư có chút lo lắng, muốn hỏi một chút rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
Diêu Uyển Ninh chỉ là sinh bệnh, nhưng cũng không phải kẻ ngốc.
Nàng lần đầu tiên theo Liễu thị đến tiệm thuốc của Tôn thần y khám bệnh, liền nhớ rõ đường lớn Hồi Thăng ở Bắc thành.
Hôm nay Liễu thị xuất môn tìm Tôn thần y gây sự, không lâu sau đó liền nghe nói nơi này xảy ra chuyện lớn, nháo ra mạng người, khó tránh khỏi sẽ suy đoán có liên quan đến việc hôm nay Liễu thị ra ngoài đập cửa tiệm Tôn thần y hay không.
Liễu thị lúc trở về phòng tâm hoảng ý loạn, cái gì cũng không nói, Diêu Uyển Ninh sao có thể hoàn toàn yên tâm.
Với sự hiểu biết của nàng đối với Liễu thị, biết bà nhất định sẽ tự mình đi tìm Tôn thần y gây phiền toái, nhưng nhất định sẽ để Diêu Thủ Ninh ở lại nơi an toàn.
Cũng chính là nói, chuyện hôm nay Diêu Thủ Ninh nhất định rõ ràng, vả lại hẳn là không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cho nên nàng lại đuổi Thanh Nguyên đến hỏi.
"Ta..."
Diêu Thủ Ninh há miệng, đang muốn nói cái gì đó, lại cảm thấy nói ra sẽ rất dài dòng:
"Ta sẽ nói chuyện với tỷ tỷ.”
Thay vì để Thanh Nguyên nói chuyện, không bằng nàng tự mình đi một chuyến, có lẽ Diêu Uyển Ninh sẽ càng thêm yên tâm.
Thanh Nguyên thấy nàng như vậy, ngược lại có chút lo lắng, đang muốn nói chuyện, lại thấy nàng đã dặn dò Đông Quỳ trở về trước.
Phòng Diêu Uyển Ninh cách phòng chính của Liễu thị cũng không phải rất xa, Diêu Thủ Ninh còn chưa vào phòng, đã nghe được tiếng ho khan kịch liệt của Diêu Uyển Ninh.
Nàng và Thanh Nguyên liếc nhau một cái, liên tục không ngừng bước nhanh hơn.
Đi tới cửa chính, Diêu Thủ Ninh xách váy bước vào bên trong.
Trong nháy mắt mũi chân rơi xuống đất, bỗng nghe vang lên một "phanh" nhẹ nhàng.
"Ồ——"
Tiếng nước chảy như có như không xẹt qua bên tai nàng, nàng cúi đầu xuống, vô cùng cảnh giác:
"Cái gì đó?"
"Cái gì cái gì đó?"
Thanh Nguyên không rõ nội tình, thuận miệng hỏi lại
"Khụ khụ khụ ——"
Trong cả căn phòng chỉ có thể nghe thấy ho thấu tim của Diêu Uyển Ninh, xen lẫn âm thanh vuốt ve khi Bạch Ngọc vuốt lưng cho nàng, trừ chuyện đó ra, cũng không có âm thành nào nữa vang lên.
Diêu Thủ Ninh phục hồi tinh thần, lại nghiêng tai lắng nghe, lại cảm thấy tiếng nước chảy lúc trước nghe được phảng phất như chỉ là ảo giác của mình.
Nàng vươn tay dùng đầu ngón tay ấn huyệt thái dương của mình, cảm giác mình giống như bị bệnh không nhẹ.
Thế nhưng nàng vẫn chưa hoàn toàn hết hy vọng, hỏi Thanh Nguyên:
"Ngươi vừa nghe thấy tiếng gì không?" Nàng dừng một chút: "Nó giống như tiếng nước chảy.”
Nàng cố gắng nhớ lại, cảm thấy âm thanh kia giống như là tiếng sóng cả dâng cao, khi dòng nước đập vào bờ.
"Không có."
Thanh Nguyên lắc đầu:
"Chỉ nghe thấy đại tiểu thư ho khan cùng tiếng của Bạch Ngọc."
Nàng thấy thần sắc Diêu Thủ Ninh ngưng trọng, trên mặt lộ ra vài phần nghi hoặc:
"Nhị tiểu thư đã nghe được tiếng nước chảy ư?”
Thần Đô thành nằm dựa vào sông Bạch Lăng, con sông này là một nhánh của sông Hoàng Hà, từ Tây Nam đô thành mà qua, chia làm mấy dòng chảy lại vào sông lớn nam bắc.
Vừa nói đến dòng nước chảy vào bờ, trong đầu Diêu Thủ Ninh liền nghĩ đến dòng sông này.
Thế nhưng sông Bạch Lăng cách trong thành thật ra có một khoảng cách, Diêu gia lại ở trong thành phồn hoa, cách thủy vực rất xa, lúc bình thường làm sao có thể nghe được tiếng sóng vỗ bờ?
Hôm nay trạng thái của nàng không đúng, lại gặp ác mộng, lại phát hiện ảo giác, đồng thời hình như còn thường xuyên nghe được một ít âm thanh cổ quái, chỉ sợ là triệu chứng sau khi kinh hãi.
Diêu Thủ Ninh trong lòng có chút sợ hãi, nghe được Thanh Nguyên hỏi, biết mình chỉ sợ là lại xuất hiện ảo giác.
Nếu không có bằng chứng liền nói mình nghe được tiếng nước sông Bạch Lăng dâng lên, chỉ sợ có thể dọa Thanh Nguyên ngay tại chỗ, cho rằng mình trúng tà.
Nghĩ đến điều này, nàng lập tức lắc đầu:
"Có thể là nghe nhầm.”
"Thủ - Thủ ——"
Hai người trong phòng nghe được tiếng nói chuyện bên ngoài, Diêu Uyển Ninh đang ho khan, gian nan muốn gọi tên Diêu Thủ Ninh.
Nàng đè xuống ý niệm trong lòng, bước nhanh vào trong.
Chỉ thấy trong nội thất, Diêu Uyển Ninh nghe được muội muội đến, cố gắng chống đỡ muốn đứng dậy.
Nửa tháng nay, nàng ấy vẫn nằm trên giường bệnh, bệnh tình lặp đi lặp lại, cả người giống như lại gầy đi một vòng lớn.
Ho hồi lâu, hai gò má của nàng nổi lên ửng đỏ bất thường, phối hợp với thân thể gầy như củi của nàng ấy, càng có vẻ không thích hợp.
"Sao muội lại đến ..."
Diêu Uyển Ninh vừa thấy muội muội, nhất thời vươn tay che miệng mũi, vội vàng phất tay:
"Ra ngoài đi.”
Nàng ấy vốn hô hấp không thông, vừa che lại, càng là thở dốc không ngừng.
Diêu Thủ Ninh sải bước tiến lên, ngồi xuống bên cạnh giường, ôm thân thể tỷ tỷ vào trong ngực.
Nói đến cũng là lạ.
Diêu Uyển Ninh bắt đầu ho đến không thở nổi, nhưng vừa bị Diêu Thủ Ninh ôm lấy, ngứa ngáy trong ngực lại dần dần tiêu tan, nhất thời cảm thấy thoải mái nói không nên lời, làm sắc mặt nàng đều hòa hoãn một chút.
"Khá hơn chưa?"
Diêu Thủ Ninh có chút lo lắng sờ sờ cánh tay nàng ấy, giống như trấn an hỏi một câu.
"Tốt hơn nhiều rồi.”
Diêu Uyển Ninh thở dốc đáp một tiếng, rồi lại nửa che môi, nhỏ giọng nói:
"Muội không nên tới, tỷ chỉ muốn biết an nguy của muội và nương, muội nói một tiếng với Thanh Nguyên là được, cần gì phải đi một chuyến này.”
Nơi tay Diêu Thủ Ninh sờ qua, nàng ấy cảm thấy ấm áp, giống như cả người đều bởi vì sự ấm áp này mà thoải mái lên.
Nàng ấy một mặt thèm muốn sự ấm áp này, một mặt lại sợ truyền bệnh cho muội muội, giãy dụa muốn đứng dậy.
Trong lúc nàng ấy giãy dụa, ánh mắt Diêu Thủ Ninh lơ đãng đảo qua mặt nàng ấy, giống như là nhìn thấy cái gì, "Keng" một tiếng.
"Tỷ tỷ, tỷ ở chỗ này..."
Đồng thời nói chuyện, nàng vươn tay muốn chạm vào mi tâm Diêu Uyển Ninh.
Tuy rằng thân thể Diêu Uyển Ninh lạnh lẽo, tay chân nửa điểm nhiệt độ cũng không có, nhưng hai má kia lại nóng bừng.
Đầu ngón tay Diêu Thủ Ninh lơ đãng đυ.ng phải da thịt Diêu Uyển Ninh, nhất thời nóng rực dị thường, ngón tay giống như đυ.ng phải than gỗ đỏ rực.
Tay đứt ruột xót, mỗi lần bị nóng đến đau đớn không phải chuyện đùa, nàng giật mình, suýt nữa từ trên giường nhảy dựng lên.
"híz-khà!’
Nàng hít một hơi khí lạnh, mạnh mẽ thu tay lại nắm chặt nắm tay, đặt trước ngực.
Động tác này khiến Diêu Uyển Ninh ngã xuống giường, nàng ấy bất chấp chính mình, lại bị động tác cả kinh của muội muội dọa sợ, sốt ruột hỏi:
"Có chuyện gì vậy?”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Huyền Huyễn
- Sau Khi Nam Chính Phát Điên
- Chương 41: Nốt ruồi giữa mi tâm